Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẠN NẠN MỚI BIẾT CHÂN TÌNH - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-11-24 19:41:13
Lượt xem: 2,619

Giọng nàng thốt lên nhẹ nhàng, nhưng rất kiên định:  

“Phụ thân ruột của ta, Vĩnh An Hầu, đã qua đời từ lâu. Mẫu thân ta tự vào phủ, hiếu kính lão thái thái, dạy dỗ con cái, quản lý Hầu phủ rộng lớn, không có việc gì là làm không tốt. Nhưng ta thực sự không muốn người bị cái danh phu nhân Hầu phủ ràng buộc. Khi người dạy ta kiếm pháp, người từng nói bản thân nhớ những cơn gió thảo nguyên xa xôi, ta muốn sau này người có thể lại cưỡi ngựa, sống vì chính người.”   

Hoàng đế nhìn ta một cách mệt mỏi, ánh mắt hơi do dự.  

Ông đã tính toán cả đời, dốc hết tâm trí, rất hiểu việc kiềm chế các quan lại và hoàng tử.  

Khi hỏi Khương Duyệt muốn gì, có lẽ ông chỉ nghĩ đến thưởng công, sao cho không quá đáng cũng không quá lạnh nhạt.  

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ông không ngờ rằng Khương Duyệt lại chỉ có một nguyện vọng, đó là giúp ta được tự do.  

Điều này, ngay cả ta cũng không ngờ tới.  

Nhi nữ của ta, ta xem nàng là đồng minh, là hy vọng, là tương lai của ta.  

Còn nàng lại mong ta sống vì chính mình, làm tia hy vọng của mình, sở hữu tương lai của mình.  

Trong lòng ta bỗng nảy sinh một nguồn sức mạnh to lớn, cúi đầu nói:  

“Xin hoàng thượng thành toàn cho ta, để ta suốt đời chỉ sống là nhi nữ nhà họ Thẩm!”  

17.  

Cuối cùng ta vẫn trở lại biên cương.  

Vẫn là ở thảo nguyên ấy, mùa hè với đồng cỏ bao la, những con ngựa hoang chạy tít xa chân trời.  

Gió cát mùa cuối thu sang đông thổi rát mặt, nhưng lại có thể nhìn thấy đại dương ngàn sao huyền ảo vào ban đêm.  

So với kinh thành phồn hoa nhưng chật hẹp, ta thích vùng đất rộng lớn này hơn.  

Khương Duyệt đã đổi lấy tự do của ta bằng toàn bộ công lao.  

Vì vậy, trong quân doanh này, nàng chỉ có thể bắt đầu từ vị trí lính mới.  

May mắn thay, những gì ta dạy nàng vẫn không quá lỗi thời, nàng cũng đủ thông minh, thăng tiến rất thuận lợi.  

Ngũ Công chúa đặc biệt yêu thích nàng, hy vọng nàng sau vài năm rèn luyện có thể trở thành nữ tướng trấn giữ một phương, lúc đó hai người sẽ cùng đồng hành.  

Không ngờ, Thái tử cũng nhớ đến nàng, thỉnh thoảng gửi tới vài lá thư.  

Khương Duyệt đáp lại:  

“Thần nữ cả đời chỉ cầu mong quốc thái dân an.”  

Đây là cách từ chối khéo.  

Thái tử cũng chẳng nản lòng, không gửi cho nàng những câu văn hoa mỹ nữa, thay vào đó là những lời chào hỏi ngắn gọn.  

Trong thư đôi khi có những bông hoa đào mùa này, đôi khi là những bông lúa chín.  

Như thể đang nói với nàng, đất nước dưới sự trị vì của hắn đã trở nên thịnh vượng, tất cả đều bình ổn, chỉ đợi nàng quay về.  

Ta không hỏi nhiều, để Khương Duyệt tự suy ngẫm rõ ràng về tình cảm của mình, cho dù nàng có ý gì, ta đều sẽ ủng hộ.  

Lúc rảnh rỗi, ta ngắm mây trời cuồn cuộn, những chuyện cũ trong Hầu phủ dường như đã tan thành mây khói, theo gió bay thật xa.  

Điều duy nhất khiến ta phiền lòng là việc lão thái thái cứ liên tục cầu xin ta về lại phủ.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoan-nan-moi-biet-chan-tinh/chuong-12.html.]

Hầu phủ to lớn, bà ta không thể quán xuyến hết được, các nữ nhân ở Thượng Kinh biết rõ những chuyện hoang đường của Vĩnh An Hầu, tất cả đều coi thường Hầu phủ.  

 

Ta đã sai người truyền lời đến họ hàng của Vĩnh An Hầu, nói rằng mẹ chồng trước đây của ta giờ đã cô đơn một mình, lại là người hiền lành, bảo họ chăm sóc tốt cho bà.  

Rất nhanh, Hầu phủ đã bị những kẻ họ hàng xa lạ hút cạn sinh khí.  

Một năm sau, khi ta trở về Thượng Kinh cúng tổ tiên tại nhà họ Thẩm, gặp một bà lão ăn mặc rách rưới ở cạnh đền thờ.  

Bà nhìn thấy ta thì bối rối lau nước mắt, nói là vì họ Vĩnh An Hầu không có phúc, bà lại là kẻ ngu dốt, nên mới khiến ta bỏ nhà ra đi.  

Bà ta nói, dù sao ta cũng từng là con dâu Hầu phủ, vẫn hy vọng ta thỉnh thoảng đến thắp hương cho con trai.  

Bà ta sắp c.h.ế.t rồi, vẫn hy vọng ta có thể đốt ít tiền giấy cho bà và con trai.  

Ta dẫn bà đến mộ Vĩnh An Hầu, gập vài cành liễu đưa cho.  

Bà ta khó xử, dù sao con trai bà suốt bao năm đều sống sa đọa giữa vô vàn mỹ nữ, khí huyết yếu đuối, gặp phải hoa liễu là dễ bị phát ban, hen suyễn.  

“Ta biết chuyện này.”  

Ta cười nhẹ nhìn bà ta. 

“Ta còn biết, khi bà vào Nam Sơn lễ Phật, đúng vào lúc Hầu gia bị hoa liễu làm cho phát bệnh nên không kịp cứu hắn.”  

Bà ta sao lại không biết, con trai bà ta nuôi dưỡng không chỉ say mê tửu sắc, còn quen mồm thô bạo khi say, thậm chí ra tay đánh người.  

Ai có thể ngờ được, một mẹ chồng luôn khen ta hiền lương thục đức lại từng nói với con trai mình rằng, cô con dâu không có gia đình như ta, ưu điểm lớn nhất là dễ thao túng, làm trâu làm ngựa cho Hầu phủ đã là số mệnh của Thẩm Tùng Uyên ta.  

 

Còn bà ta chọn làm một người mắt mù tai điếc, để mặc ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn, hoặc vui vẻ nhìn ta bị “thao túng”.  

Ta không oán trách, cũng chẳng buồn bã, chỉ là vào ngày thứ ba sau hôn lễ, nhẹ nhàng cho phép hạ nhân rút lui, nhìn Vĩnh An Hầu ngã xuống trước mặt ta cho đến khi tắt thở.  

Lão thái thái cuối cùng đã nhận ra:  

“Hóa ra là ngươi, ngươi cố tình từ bỏ...”  

Bà nhìn vào nụ cười lạnh lẽo của ta, run rẩy nói không ra lời, rồi ngã ngồi xuống đất, khóc lóc thảm thiết.  

Ta không quan tâm, quay lưng bước đi.  

Ngày mai, Thượng Kinh sẽ có một người đàn bà điên nói năng vớ vẩn, chẳng ai tin vào lời của bà.  

Còn ta sẽ lên đường trở lại thảo nguyên nơi biên cương.  

Khương Duyệt cách đó không xa đang đứng bên cạnh chiếc xe ngựa, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của nàng.  

“Ánh bình minh không chiếu qua cánh cửa, ánh chiều tà lại tỏ xa ngàn dặm. Ngày mai chắc chắn là một ngày đẹp trời.”  

Ta cũng mỉm cười:  

“Đúng vậy.”  

Từ nay về sau, không gió không tuyết, con đường phía trước rộng mở, mỗi ngày đều sẽ là những ngày đẹp nhất.  

(Hoàn toàn văn)

 

Loading...