Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOÁN ĐỔI LINH HỒN - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-30 16:03:22
Lượt xem: 695

Cậu ta không hỏi nữa mà chỉ về phía công viên bên cạnh nói: "Xe điện của tôi ở bên kia, để tôi đưa cậu đi.”

Mặc dù Trần Điển là bạn tốt của Chu Hồng nhưng cậu ta chưa bao giờ khinh thường hay đùa giỡn với tôi.

Thay vào đó, cậu ta sẽ chào tôi và cười nhẹ nhàng với tôi.

Chúng tôi đi đến con đường nhỏ trong công viên, cách đó không xa có tiếng rao bán kẹo hồ lô.

Cậu ta đột nhiên kéo tay tôi: "Thời An, tôi đã thích cậu từ lâu rồi.”

Tôi còn chưa bình tĩnh lại từ chuyện xảy ra lúc trước, tôi cảm thấy ghê tởm mà hất tay cậu ta ra.

Trần Điển thấp giọng cười:

“Họ đều có thể thì tôi cũng có thể phải không?”

“Nói thích cậu mà cậu còn không cảm thấy biết ơn, cậu xứng sao, bẩn như vậy.”

Tôi gọi cậu ta: "Trần Điển?”

Tôi cố gắng nhớ lại con người thật của cậu ta.

Trong trí nhớ của tôi cậu ta rất khiêm tốn, là một người không tệ, sao đột nhiên cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy, giống như lúc nãy khi Chu Hồng giúp tôi ở WC, điều đó làm cho tôi nổi da gà.

Tôi bị kéo vào trong bụi cây nhỏ, cậu ta một tay che miệng tôi, một tay kéo quần áo của tôi ra.

Nói những lời ghê tởm.

“Con điếm, thích không.”

“Cả ngày nhìn cậu giả bộ thanh thuần, còn không phải là để bố mày cưỡi hay sao.”

Xong việc, cậu ta lau sạch dấu vết, nhét một ngàn đồng vào túi quần tôi.

Tôi ngồi đó ngắm sao, Chu Hồng tìm tôi: "Cậu ở đây làm gì? Mới vừa có điện thoại nói mẹ cậu xảy ra tai nạn xe, mẹ nó, là mẹ cậu đấy, trả lời tôi đi! Tôi đi tìm cậu khắp nơi, hôm nay tôi làm việc tốt để tích đức đấy, mong ngày mai bà dì của cậu đến để cậu ngất xỉu trong phòng thi.”

Cậu ta cười tự giễu, ánh mắt xoay chuyển: "Cậu làm sao vậy?" Cậu ta nhìn thấy m.á.u trên quần tôi.

Lúc này, bọn bắt cóc đã đánh chúng tôi bất tỉnh từ phía sau.

Tôi mơ hồ nghe được âm thanh ầm ầm, chắc là xe đẩy.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

07

Quạt bay vù vù, ở tiệm mì Lan Châu bên ngoài tiểu khu Trần Điển, Chu Yến bỏ hai miếng thịt bò phía trên vào bát tôi.

“Bố con đã nói chuyện Trần Điển cho mẹ biết, về sau cũng đừng làm chuyện vi phạm pháp luật như thế nữa.”

“Mẹ, đấy là do con nhất thời xúc động mà, cũng do mọi người chiều chuộng con thôi." Tôi làm nũng, ăn một ngụm thật lớn.

Chu Yến cười ra tiếng: "Sao Trần Điển lại c.h.ế.t một cách trùng hợp như vậy chứ, nhưng giải quyết hết phiền phức là được rồi, bố con cũng không cần vay tiền.”

“Nhưng mẹ, cái c.h.ế.t của cậu ta không liên quan gì đến bố sao? Những cảnh sát kia đang tìm bố.”

Chu Yến thở dài: "Sao chuyện này càng ngày càng phức tạp vậy chứ.”

Bố đang chạy trốn.

Trong danh sách ghi chép cuộc gọi của Trần Điển có cuộc gọi của bố, cảnh sát đã đuổi theo ông ta để điều tra và nhanh chóng tìm thấy tung tích của ông ta ở khách sạn.

Bố chủ động tự thú, trước khi tự thú ông ta kiên quyết muốn gặp tôi một lần.

Từ lớp kính trong suốt, tôi có thể thấy được người ở bên trong nhưng không nghe thấy được gì.

Tôi bối rối: "Bố, có chuyện gì vậy?"

Bố nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoan-doi-linh-hon/chuong-5.html.]

“Cậu ta tống tiền xong còn tiếp tục tống tiền nữa. Vì thế bố đã đến nhà cậu ta tìm ảnh chụp để diệt trừ tai hoạ nhưng không tìm được gì cả.”

“Bố hỏi cậu ta, cậu ta cố chấp nói không có nên bố đã lỡ tay g.i.ế.c cậu ta, vốn dĩ bố định đốt luôn cả căn nhà, nói không chừng có thể đốt luôn ảnh chụp cậu ta đang giấu, vừa định làm thì có nhân viên chuyển phát nhanh gõ cửa nên bố đã chạy đi.”

Tôi đè chặt khóe miệng, tự trách nói: "Đều tại con.”

Ông ta không tìm thấy là do sự thật vốn dĩ chẳng có gì cả.

Hôm đó ở quán nướng, Trần Điển đóng vai sứ giả của chính nghĩa, ngày đó tôi nhìn ra cậu ta căm ghét Chu Hồng đến mức nào, làm tay sai của Chu Hồng nhiều năm như vậy, cậu ta mở miệng uy h.i.ế.p như vậy chỉ đơn thuần là vì muốn g.i.ế.c đi khí thế của Chu Hồng.

Tôi tương kế tựu kế, khi cậu ta bị bố mẹ ép đến thăm tôi, tôi đã hỏi cậu ta: "Muốn tiền không?”

Tôi bảo cậu ta tống tiền bố tôi, tôi nói bố tôi rất giàu có, năm mươi vạn tệ đối với ông ta chỉ là hạt bụi mà thôi.

Cho nên trước đó cậu ta muốn năm mươi vạn tệ, sau đó lại muốn thêm.

Bố tôi vô cùng thương tôi nhưng không cho tôi tiêu tiền bậy bạ, đến lúc đó tiền nhận được cậu ta một nửa tôi một nửa.

Cậu ta tin tưởng tôi, còn nghiêm túc làm theo.

Không hổ danh là chó ngoan của Chu Hồng.

Bố kéo tay tôi, giọng nói đột nhiên già nua đến đáng sợ: "Trần Điển nói tất cả đều là con gạt bố, bố không tin.”

Tôi lắc đầu, nặn ra hai giọt nước mắt.

"Con yên tâm, bố sẽ không nói ra, là Trần Điển phát hiện con lừa gạt nên uy h.i.ế.p con, là do bố nóng giận mà g.i.ế.c cậu ta. Con trai à, con còn trẻ, cuộc đời của con rất dài. Chờ bố ra ngoài nhé." Ông ta mỉm cười an ủi tôi, thể hiện mình là một người cha “trượng nghĩa”.

Ông ta vẫn chưa biết, cảnh sát đã tra ra Chu Hồng là sứ giả chính nghĩa, không phải xúi giục tội phạm cưỡng gian.

Tôi đoán, cho dù bây giờ có nói cho ông ta biết thì ông ta cũng tha thứ cho con trai mình thôi.

Lúc tôi đi ra ngoài, Trương Nhàn nhào tới đánh tôi giống như dã thú: "Thì ra cậu chính là con trai của con đĩ điếm kia, cậu đã lấy thận của con gái tôi, cậu trộm tiền của nhà tôi.”

Tôi để mặc cho bà ấy đánh, chỉ nói một cách nhẹ nhàng: "Liên quan gì đến tôi, đều là do bố cho tôi.”

Bà ta lại nhào về phía bố đang bị còng tay: "Thời Tuấn Hùng, tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy, Chu Hồng và Tiểu An chỉ cách nhau ba tháng, ông giấu tôi để họ ở dưới nhà chúng ta nhiều năm như vậy?"

Đột nhiên bố tôi thẳng thắn: "Tiền lương của bà quá cao, tôi không thể chịu đựng được. Xin lỗi, bà xã.”

Mẹ tôi là giáo viên có thâm niên của một cơ sở giáo dục với mức lương cao.

Bà ấy cứng đờ ở đó, một lúc lâu sau đó vẫn không nói nên lời.

Chu Yến ở một bên không dám nói chuyện.

Cứ như vậy, bố bị bỏ tù vì tội cố ý g.i.ế.c người, bị kết án chín năm.

Vương Thâm, Trương Uyên cưỡng gian không thành, được phán ba năm.

Bây giờ vẫn chưa tìm thấy hung thủ bắt  cóc và g.i.ế.c c.h.ế.t Thời An.

Không có bố trợ giúp, cuộc sống của nhà Chu Hồng không khác gì trước kia.

Thịt cá, quần áo hàng hiệu, du lịch ven biển ba ngày.

Ngày có thành tích, Chu Yến và tôi canh đến nửa đêm, 706 điểm.

“Con trai, có phải mẹ bị ảo giác rồi không?”

Tôi gạt tay bà ta sang một bên: "Vốn dĩ con học rất giỏi, chỉ là do con khiêm tốn mà thôi.”

Bà ta vui mừng đến điên rồi, còn mời mọi người tới đãi tiệc.

Người bố trong tù nghe tin vui này lập tức nói thưởng cho tôi một trăm ngàn tệ.

Bảy tám bao lì xì, còn có phần thưởng của trường học, tôi được hai mươi vạn tệ.

Chu Yến nói: "Con trai à, con là niềm tự hào của mẹ.”

Loading...