Hoán Cốt Mỹ Nhân - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:26:49
Lượt xem: 7,640
15
Tống Thịnh đã thành công thoát khỏi sự truy đuổi của dân làng.
Hắn ta đã đến bên đường.
Nhưng bây giờ đã là hai giờ sáng, trên đường không có một chiếc xe nào cả.
Tống Thịnh lấy điện thoại di động ra thì phát hiện nó đã sập nguồn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngay lúc hắn ta đang tuyệt vọng, một tia sáng xuyên qua bóng tối!
Ở phía xa, một chiếc ô tô đang tới!
Tống Thịnh bình tĩnh ẩn nấp, không chạy ra ngoài ngay.
Hắn lo lắng rằng đó là xe của dân làng.
Tống Thịnh tìm thấy một vài viên đá sắc nhọn trên mặt đất và ném chúng xuống đường.
Quả nhiên, tài xế nhìn thấy vật ném, xe giảm tốc độ.
Điều làm Tống Thịnh ngạc nhiên hơn nữa là thứ đang lao tới lại là một chiếc xe cảnh sát!
Nhìn biển số, không phải xe địa phương!
Tống Thịnh lao ra ngoài, dừng lại trước xe cảnh sát, giơ tay lên và hét lên.
"Cứu cứu!"
Hai thám tử, một ông già và một thanh niên thận trọng bước ra khỏi xe.Cả hai người đều rút s.ú.n.g ra và bảo Tống Thịnh ôm đầu ngồi xổm xuống.
Sau khi xác nhận rằng Song Sheng không phải là mối đe dọa, cảnh sát đã hỏi Tống Thịnh tại sao anh lại tìm kiếm sự giúp đỡ.
Tống Thịnh nói không mạch lạc, nói gần 20 phút mới giải thích rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
"Cậu nói bọn họ muốn bắt cóc cậu, nhưng theo tôi nghe được, cậu hình như mạo phạm người ta, cho nên bọn họ muốn bắt lại mới đúng?"
vị thám tử già hỏi.
Vị thám tử trẻ còn nói: “Bọn họ muốn bắt cóc cậu, vậy tại sao bọn họ lại đợi cậu ăn uống suốt hai ngày mà không làm gì cả? Càng nực cười hơn là bộ xương đột nhiên biến mất. Tốt nhất cậu nên cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát gần đó để xét nghiệm nước tiểu."
"Thật mà! Tôi không dùng chất kích thích! Anh tin tôi đi! Những người ở ngôi làng này có vấn đề!"
Lão thám tử bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy cậu dẫn chúng tôi đi gặp cái người không xương kia thử xem.”
Tống Thịnh và hai cảnh sát hình sự bước vào xe.
Đúng lúc này, một chùm ánh đèn pin run rẩy chiếu ra từ trong rừng cây.
Có ai đó đang đến.
"Cậu ta là người ngoài, không quen thôn chúng tôi, hai vị đồng chí cứ để tôi dẫn đường."
Đó là Tiểu Lục, một cảnh sát địa phương ở đồn cảnh sát gần đó.
Tôi và chị gái gọi chú ấy là chú Lục từ khi còn nhỏ.
16
Bốn mươi phút sau, chú Lục dẫn hai thám tử và Tống Thịnh đến trước cửa nhà tôi.
Phía sau ông ấy là một nhóm dân làng đang xem trò vui.
"Trong vẫn luôn yên bình, ngoại trừ tôi ra, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh sát. Dân làng đều tò mò, hy vọng mọi người có thể hiểu được." Chú Lục cười giải thích.
"Đây, chính là nó."
Sau khi bị Tống Thịnh nhận diện, vị thám tử già bước tới gõ cửa.
Vài phút sau, bố tôi buồn ngủ mở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoan-cot-my-nhan/chuong-8.html.]
"Tiểu Tống? Con không ngủ ở nhà sao? Sao con lại đưa cảnh sát tới đây?" Bố tôi tỏ vẻ kinh ngạc, "Tiểu Lục Tử, hai người này là..."
Chú Lục giải thích với bố tôi rằng họ là những sĩ quan cảnh sát hình sự tình cờ gặp Tống Thịnh.
"Tiểu Tống là bạn trai của con gái út của tôi, cậu ấy đã ở nhà tôi hai ngày nay, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Vị thám tử già lặp lại ngắn gọn lời của Tống Thịnh và yêu cầu được gặp chị gái tôi.
Khuôn mặt của dân làng trở nên lo lắng.
Khi mọi người giúp bắt Tống Thịnh, họ đều nghe nói về việc Tống Thịnh nhìn thấy xương của chị gái tôi biến mất.
Bố tôi bảo hai thám tử đợi một lát.
Ông ấy quay lại và thì thầm một cái tên.
Một bóng người bước ra và đến bên bố tôi.
Dân làng đều ngạc nhiên.
Người bước ra là con gái lớn của ông ấy, Huyền Hiên.
Tống Thịnh không nói nên lời khi thấy toàn thân chị tôi cũng giống như người bình thường.
"Hai người là…, có chuyện gì vậy? A, xin lỗi, đây là cảnh sát."
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt chị tôi trống rỗng như một chú nai xinh đẹp và ngây thơ.
Người cảnh sát trẻ lập tức đỏ mặt.
Vị thám tử già quay lại nhìn Tống Thịnh.
Tống Thịnh trốn ở phía sau lão thám tử chỉ vào chị ấy: “Vừa rồi tôi sờ vào tay cô ta, rõ ràng là không có xương, nhất định là quái vật! Tôi biết rồi, là bì thi! Cô ta là bì thi! "
Chị gái tôi có chút sợ hãi: “Vừa rồi chị đang ngủ một mình trong nhà, em vào phòng chị khi nào vậy? Em là bạn trai của em gái chị, em muốn làm gì?”
Bố tôi thở dài và nói với cảnh sát: “Người thanh niên này cách đây chưa đầy một ngày đã đến đây với con gái út của tôi nhưng lại tỏ vẻ yêu thương con gái lớn. Tất nhiên con gái lớn của tôi không đồng ý. Khi con gái út của tôi chia tay cậu ta, cậu ta bắt đầu trở nên rất bất ổn…”
Tống Thịnh vẫn đang cố gắng phản bác, nói về việc tắm chung và ném cốc. Trong từ đường của chúng tôi có rất nhiều đầu lâu, và tất cả đều kể chi tiết với thám tử.
Anh ta nhìn thấy Hoàng Anh trong đám đông, nhanh chóng chỉ vào cô và nói: "Người phụ nữ đó, cô ta cũng là một con quái vật! Thân trên của cô ta có thể dễ dàng xoay chuyển!"
Hoàng Anh trước mặt mọi người cúi đầu, vặn mình: "Đây là ý của các ngươi sao?"
Dân làng phá lên cười.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của hai cảnh sát hình sự, chú Lục nghiêm túc nói: “Để văn phòng chúng tôi xử lý thanh niên này. Hai đồng chí đang bận làm việc, các đồng chí có muốn đến văn phòng và cùng đợi đến sáng mai không?”
Vị thám tử già xua tay và nói rằng chắc không có vấn đề gì.
Hai thám tử quay người bỏ đi. Tống Thịnh cũng muốn đi theo, nhưng chị tôi không biết từ lúc nào đã đuổi kịp hắn.
Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" phía sau, một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể hắn như bị đ.â.m bởi một thanh kiếm, hắn lập tức không thể cử động được.
Trước khi Tống Thịnh ngã xuống, bố tôi và bố Hoàng Anh đã đỡ hắn ta lên để không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Chú Lục đuổi hai thám tử đi.
Tống Thịnh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không thể cử động, cổ họng không thể phát ra âm thanh nào.
Sau khi các bé gái trong làng chúng tôi biết đi từ lúc năm tuổi, các em bắt đầu học cách cảm nhận và vị trí của tất cả các khớp xương.
Vừa rồi chị tôi đã đẩy đốt sống thứ ba từ đốt sống cổ của Tống Thịnh vào trong một cách nhanh chóng và chính xác khiến nó bị trật khớp.
Cơn đau dữ dội đủ khiến Tống Thịnh tạm thời bị tê liệt và mất giọng.
Sau khi thám tử rời đi, bố tôi cảm ơn mọi người: “Tôi đã gây rắc rối cho mọi người rồi, Mọi người về nhà đi ạ”.
Có người tò mò hỏi: “Huyền Hiên, cô thay xương của ai đấy?”
Chị gái tôi cụp mắt xuống và trả lời: "Là của Cẩn Cẩn."