HOÀI BÍCH - 7
Cập nhật lúc: 2025-01-01 12:45:56
Lượt xem: 5,419
Lang quân cười đầu tiên chắp tay xin lỗi ta:
"Vừa nghe thấy tiếng của tiểu thư, Thôi huynh liền muốn ra ngoài, nhưng chúng ta thấy tiểu thư đang hào hứng nên mới ngăn lại đôi chút.
"Tài trí của tiểu thư, thật khiến tại hạ khâm phục."
Tiểu lang quân nhà Vương thị tức đỏ mặt, nhưng ngại mấy vị công tử thế gia có mặt nên không dám nói gì thêm. Vương tiểu thư vỗ nhẹ vai đệ đệ mình, khẽ gật đầu với ta rồi quay người đi về hướng khác.
Những người khác cũng lần lượt theo sau.
Mấy vị công tử áo gấm liếc nhìn ta và Thôi Du với vẻ trêu chọc, rồi cũng cáo từ rời đi.
*
Bên bờ suối, chỉ còn lại ta và Thôi Du.
Khi đối mặt với Vương thị, ta lớn tiếng nói năng hùng hồn là vậy, nhưng đứng trước chính hắn, ta bỗng thấy có chút nóng mặt. Đang định tìm vài lời để chữa ngượng, đã nghe hắn nói:
"Ta và tiểu thư, quả thật là trời sinh một đôi."
Thôi Du dường như cũng ngại nhìn ta, ánh mắt chuyển sang dòng suối bên cạnh.
"Ta và tiểu thư Vương gia, do giao tình giữa hai nhà nên có gặp vài lần. Nhưng những lời Vương công tử nói, ta hoàn toàn không hay biết, cũng không phải ý của ta. Từ đầu đến cuối, người trong lòng ta, chỉ có tiểu thư mà thôi.
"Dù người khác nói gì, ta không thể ngăn cản, nhưng tâm ý của ta, mong tiểu thư hiểu rõ."
Nói đến mấy lời cuối cùng, Thôi Du quay lại nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như mặt nước trong veo phản chiếu bóng cây lay động.
Tâm trạng ta bỗng trở nên rối loạn, tim đập nhanh hơn.
Gió lại thổi, như góp phần trêu chọc, cuốn mái tóc của Thôi Du quấn vào cây trâm trên tóc ta.
Hắn khẽ nói một tiếng "Đắc tội", cẩn thận tiến lại gần, nhẹ nhàng gỡ tóc ra khỏi trâm.
"Lang quân."
Ta né tránh ánh mắt của hắn, giọng lí nhí như muỗi kêu:
"Ta có một nhũ danh, gọi là 'Mãn Mãn'."
"Mãn Mãn."
Hắn lặp lại, hai chữ ngắn gọn mà qua giọng hắn lại trở nên kéo dài dịu dàng:
"Ta vẫn chưa đặt tự, Mãn Mãn có thể gọi ta là 'A Du."
*
Ta và Thôi Du dạo bước bên bờ suối, mãi đến khi mặt trời lặn mới trở về doanh trại Phùng gia.
Trước khi chia tay, Thôi Du bỗng gọi ta lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoai-bich/7.html.]
"Mãn Mãn, có một chuyện, có thể là ta đã đường đột. Nhưng ta nghe nói tiểu thư đang tìm những nô bộc cũ của hai nhà Phùng, Tôn, nên đã tự ý bảo người điều tra giúp. Họ đã tìm được một lão bộc què từng thuộc về Phùng gia."
Ta hơi kinh ngạc và hồi hộp nhìn hắn:
"Lão bộc ấy hiện giờ ở đâu?"
"Ở một biệt viện của ta. Sau lễ săn xuân, ta sẽ đưa Mãn Mãn đến gặp ông ấy."
11
Sáng sớm ngày hôm sau chính là buổi săn xuân.
Ta cuối cùng vẫn mang tâm tính thiếu niên, lần đầu tham gia cuộc săn lớn như vậy, hào khí bừng bừng, quét sạch mọi phiền muộn trong những ngày qua.
Khi Thiên Tử dùng cung vàng b.ắ.n hạ một con ngỗng trời, tiếng trống vang rền khắp núi rừng, ta cũng phóng ngựa lao vào khu rừng rậm.
Dưới ánh bình minh rực rỡ, sương núi dần tan, ta giương cung kéo dây, mũi tên hướng về phía một con cáo trắng lông mượt tuyệt đẹp mà bắn. Nhưng ngay lúc đó, một mũi tên khác lao tới từ giữa đường, đánh bật mũi tên của ta.
Con cáo trắng kinh hoảng bỏ chạy. Ta quay lại nhìn về phía mũi tên vừa bay đến, thì thấy tiểu lang quân nhà họ Vương đang đắc ý nhìn ta.
"Minh Chi!"
Vương tiểu thư từ phía sau hắn xuất hiện, nhẹ giọng quở trách một câu, rồi cưỡi ngựa tiến đến gần ta.
Nàng khẽ gật đầu với ta:
"Phùng tiểu thư, Minh Chi thật thất lễ. Ta thay hắn tạ lỗi với tiểu thư. Nhưng có một điều hắn không nói sai, rằng nếu tiểu thư gả vào Thôi gia, nhất định sẽ không được hạnh phúc."
Ta lại rút một mũi tên khác, đặt lên dây cung.
"Nhưng nếu ta không gả vào Thôi gia, Thôi Du sẽ không hạnh phúc."
Vương tiểu thư dường như không ngờ ta lại đáp như vậy.
Nàng ngẩn người:
"Phùng tiểu thư, có vẻ như tiểu thư tự đánh giá bản thân quá cao rồi. Tiểu thư nghĩ rằng Thôi Du không thể thiếu tiểu thư, nhưng thực tế, tiểu thư chẳng qua chỉ là công cụ để hắn phản kháng gia tộc mà thôi. Mỗi người con nhà thế gia đều có lúc muốn nổi loạn, tiểu thư tốt nhất đừng coi là thật."
Ta khẽ chỉnh lại dây cung, lạnh nhạt đáp:
"Vậy sao?"
*
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta giương cung lên, mũi tên hướng thẳng vào tiểu lang quân nhà họ Vương cách đó không xa. Trong tiếng quát tháo kinh hoảng của hai tỷ đệ họ Vương, mũi tên rời cung, b.ắ.n sượt qua mái tóc bên thái dương của tiểu lang quân, cắm sâu hai tấc vào thân cây phía sau.
Ta cười lớn, thúc ngựa rời đi:
"Người học đủ lục nghệ quân tử, không biết vị tiểu thư cao quý nhà họ Vương có giỏi mọi thứ không?"
Sau lưng, tiếng gầm giận dữ của tiểu lang quân nhà họ Vương vang lên. Ta chẳng hề để tâm.