Hòa Thiện - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-04 12:34:19
Lượt xem: 1,392
Mận chín thường ngọt nhưng mận làm mứt nên chọn quả xanh còn chua chát, quả vừa hái xuống căng mọng, lúc này còn đọng giọt sương giọt mưa như những hạt phỉ thúy quý giá. Mận rửa sạch rồi ướp muối, phơi nắng, phơi đến khi thịt quả khô tương đối, thành phẩm có màu sẫm hơn, như quả hồ đào khô, thịt quả nhăn nheo như đường vân trên hồ đào.
Sai vặt không nhịn được, nhón một miếng ăn, lập tức trợn mắt: “Vừa chua vừa ngọt, ngon quá!”
Ta cũng lấy một miếng bỏ vào miệng.
Lúc đầu vào miệng hơi ngọt, nhẹ nhàng cắn vào thịt quả nhăn nheo, vị chua liền lan tỏa, thịt mứt mận dày, nhai kỹ thì vị chua ngọt hòa quyện, càng nhai càng thấy chua khiến miệng đầy nước bọt nhưng lại phảng phất vị ngọt, khiến người vui vẻ.
Nhưng thịt quả dù dày cũng không to quá, nhai vài cái đã nuốt xuống, trong miệng chỉ còn hạt mận nhưng cũng không nỡ vứt đi, phải mút cho đến khi hết vị mới thôi.
Sai vặt ăn xong một miếng, vẻ mặt lạnh lùng lúc nãy đã dịu đi nhiều, hắn ta nhìn ta nhưng ánh mắt lại liếc về phía mứt trong tay ta, nuốt nước bọt, mang theo mong đợi và nịnh nọt hỏi:
“Vị tỷ tỷ này, có việc gì sao?”
Ta đưa cả gói mứt nhỏ cho hắn, trong ánh mắt vui mừng của hắn, ta hỏi:
“Hồi Vương gia lưu lạc bên ngoài, đã đi những nơi nào?”
...
12.
Hỏi sai vặt xong, trong lòng ta đã hơi hiểu ra rồi.
Ta lớn hơn tiểu sư muội vài tuổi, thời gian nhập môn cũng sớm hơn tiểu sư muội.
Khi tiểu sư muội đến, sư phụ đã mở tửu điếm, thu nhận những nữ tử nghèo khó không nơi nương tựa để làm việc.
Chỉ có những đệ tử lớn tuổi như ta mới biết, trước kia sư phụ ta rất nghèo khổ.
Lúc đó, bà dẫn ta ra ngoài đẩy xe hàng rong bán đồ ăn vặt mấy năm trời, chúng ta đã đi qua nhiều nơi, mà lời miêu tả của Vương gia khiến ta nhớ đến một loại mì đã từng ăn.
Thế là ta đi tìm trù tử trẻ tuổi kia.
Trù tử đó trông không lớn tuổi lắm, tướng mạo tuấn tú, không giống trù tử mà giống một thư sinh. Tuy nhiên, thân hình hắn không gầy yếu, vai rộng, cánh tay cũng rắn chắc, trông rất khỏe mạnh.
Trù tử trẻ tuổi nhìn ta cười cười, cũng không tỏ vẻ gì là không hài lòng:
“Chưởng quỹ của ngươi sai ngươi đến đây ư? Nước dùng của ta đúng nhưng mì của nàng ta thì chưa chắc đã đúng, ngươi về bảo chưởng quỹ ngươi, vụ trao đổi này không hợp với ta.”
Ta lắc đầu:
“Không phải chưởng quỹ của ta, là ta muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi, ngươi có nghe không?”
Trù tử trẻ tuổi kinh ngạc nhìn ta:
“Ngươi có thể bàn chuyện gì với ta?”
Ta nhìn hắn, nói:
“Tiêu, xì dầu, ừm, có lẽ là một thìa mỡ heo. Nên cho thêm tôm nõn hoặc tôm khô rang, như vậy mới vừa đơn giản lại vừa thơm ngon.”
Trù tử trẻ tuổi càng thêm kinh ngạc, bởi vì ta đã nói ra nguyên liệu làm nước dùng của hắn.
Thật ra ta đã lén nếm thử bát mì bị trả về, lưỡi ta khá nhạy, hắn cũng không dùng nhiều thứ nên ta đã biết.
Trù tử bỗng trở nên cung kính, hắn nhìn ta:
“Cô nương muốn bàn chuyện làm ăn gì với ta?”
Ta nhìn ra rừng trúc nhỏ bên ngoài trù phòng, khẽ cười:
“Ta giúp ngươi làm ra bát mì mà Vương gia muốn, ngươi chia cho ta một nửa phần thưởng, thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-thien/chuong-4.html.]
...
13.
Đèn hoa được thắp lên.
Tiệc mừng thọ của Vương gia tất nhiên không thể thiếu pháo hoa.
Phía trước ồn ào náo nhiệt, yến hội ban đêm thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Lần này, tiểu sư muội đã khôn ngoan hơn, đợi đến khi sắp mang thức ăn lên mới thả mì vào.
Lúc mang thức ăn lên, nàng vừa đợi vừa mắng ta:
“Thứ vô dụng, chạy đi chạy lại mấy lần cũng không hỏi được thứ gì hữu ích!”
Ta tủi thân lại sợ hãi nhìn nàng:
“Là sư tỷ vô dụng, đều tại tên trù tử kia quá xảo quyệt!”
Một nha hoàn khác nói không tính là nhỏ bên tai nàng:
“Cô nương, ngài không biết đâu, nàng không những đến phòng của trù tử kia nhiều lần, mà trong phòng còn cứ vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, không biết làm chuyện gì trong đó.”
Tiểu sư muội và nha hoàn nhìn ta với ánh mắt đầy ác ý, ta vội cúi đầu, che giấu hàn ý trong mắt.
Toàn cái gì không đâu, ta chỉ muốn chuyên tâm nấu ăn, vậy mà các ngươi lại nghĩ đến những thứ bẩn thỉu.
Tiểu sư muội lên tiếng chế giễu:
“Với nhan sắc của sư tỷ, dù có bỏ ra nhiều hơn nữa cũng chẳng được thứ gì hữu dụng.”
Hừ, ta đã nói cho nàng biết công thức nước dùng thật rồi, chỉ là sư muội cố tình không tin.
Nàng nói: “Thân phận của Vương gia cao quý như vậy, sao có thể ăn thứ tầm thường như thế? Chắc chắn là ngươi bị lừa rồi.”
Vì vậy, nước dùng của nàng tuy màu sắc nhạt nhẽo nhưng lại cho thêm gà mái già, xương heo, nấm, chân giò hun khói, cá, tôm và các nguyên liệu khác để hầm chung, trên trời bay, dưới đất chạy, trong nước bơi đều có trong nồi nước dùng, chủ yếu là để lấn át mọi người
Lúc đó, ta nhìn mà há hốc mồm, không ngờ tiểu sư muội không có công thức nấu ăn lại nấu phóng khoáng như vậy.
Cũng không biết thân thể của Vương gia có chịu được không, hy vọng ông uống ít nước dùng một chút.
14.
Sư muội nhét cho sai vặt vài hạt bạc vụn:
“Để ta trước, để ta trước, mì của ta dễ nát.”
Những người phía sau nói kháy:
“Tính nết kiểu gì vậy? Có biết xếp hàng không?”
“Biết nấu vài món ăn, ngày nào cũng ngang ngược ở kinh thành, sớm đã nhìn không vừa mắt rồi!”
“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ai bảo nhà nàng ta có nhiều đồ mới lạ, không ít khách quý thích, có chỗ dựa mà.”
Sai vặt mặt không đổi sắc nhận lấy bạc vụn, để nàng ta đưa mì lên trước.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Sư muội hừ lạnh một tiếng, nhìn những người phía sau: “Ta đưa mì lên rồi, các ngươi đều không cần lên nữa, từ đâu đến thì về lại đó đi.”
Một câu nói đã khơi dậy cơn thịnh nộ của vô số trù tử.
Lần này nàng ta không để ta bưng mì, vì vậy ta ngoan ngoãn đứng sang một bên xem náo nhiệt.