Hòa Thiện - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-02-04 12:34:13
Lượt xem: 545
[FULL] Hòa Thiện
Tác giả: Ồ lá la la
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Tiểu sư muội làm bánh kem trong thọ yến của Vương gia, khiến mọi người đều kinh ngạc.
Ta đứng bên cạnh nghe lén hệ thống của nàng đọc công thức, cầm bút ghi chép điên cuồng.
Ai ngờ hệ thống dừng lại một chút, nói:
[Chủ nhân, hình như nữ chính nguyên tác đang viết gì đó, đi xem thử đi.]
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Khụ khụ, bị phát hiện học mót rồi.
1.
Tiểu sư muội thu lại nụ cười, nàng bước đến trước mặt ta, giơ tay ra:
“Ngươi đang viết gì? Đưa ra cho ta xem. Làm nha hoàn nhóm lửa cho ta hai năm rồi mà vẫn không yên phận, còn định theo đuổi giấc mơ ngự trù của ngươi sao?”
Ta ngoan ngoãn đứng đó, thật thà nhìn nàng:
“Không, không dám.”
Tay lại nắm chặt xấp giấy hơn.
Đó là những công thức ta đã ghi chép được trong hai năm qua khi nghe lén hệ thống của nàng dạy.
Từ món Trung Hoa đến phương Tây, chiên, xào, hấp, om, kho, ninh, hầm, đủ cả.
Những gì nàng từng thể hiện, ta đều ghi lại hết.
Tiểu sư muội khinh bỉ nhìn ta, quay lưng lại với mọi người, nét mặt nàng dữ tợn, hung hãn đe dọa ta:
“Đưa đồ cho ta, nếu không ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi tửu điếm, để ngươi lang thang ngoài đường!”
Ta tỏ vẻ ngoan ngoãn, mãi sau mới miễn cưỡng lấy xấp giấy ra đưa cho nàng:
“Đây, đừng đuổi ta đi.”
Nàng đắc ý cầm lấy, nhưng vẻ đắc ý đó nhanh chóng đóng băng trên mặt, biến thành nghi ngờ và tức giận:
“Hoà Thiện, ngươi đang vẽ bùa chú yểm ta sao?”
À, ta chưa từng học hành tử tế, công thức đều là vừa viết vừa vẽ, chữ viết thiếu nét, lại giống như bùa chú, điều đó rất bình thường.
Vì vậy, ngoài ta ra, không ai có thể hiểu được cuốn sổ này.
Ta cười ngây thơ, giả vờ ngạc nhiên, liên tục phẩy tay:
“Ta là người đàng hoàng, sao dám làm chuyện đó chứ?”
2.
Tiểu sư muội trước đây bình thường không có gì đặc biệt, nhưng vào một ngày cách đây hai năm, trù nghệ của nàng đột nhiên tiến bộ vượt bậc, thậm chí tự mình sáng tạo ra nhiều món ăn mới chưa từng nghe thấy.
Sư phụ có một tửu điếm, trước khi qua đời đã bảo chúng ta so đấu trù nghệ, người thắng sẽ được kế thừa.
Trong cuộc thi đó, ta đã làm đậu phụ gà xào, thịt viên sư tử đầu, cá chua ngọt và chân giò om tương.
Món ăn của ta có hương vị tuyệt vời, ngay cả sư phụ cũng không ngừng khen ngợi: “Không tệ, đậu phụ gà xào mềm mại, ngọt ngào; sư tử đầu màu sắc đậm đà, mềm mại, thấm vị; cá chua ngọt chua ngon miệng, khiến người ta thèm thuồng; chân giò om tương mềm nhừ, béo mà không ngấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-thien/chuong-1.html.]
Lúc đó, ta ngẩng cao đầu, n.g.ự.c ưỡn, tự tin nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng khi quay đầu lại, tiểu sư muội đã bưng lên bàn bốn món ăn.
Điều kỳ lạ là các món ăn đều được đậy kín bằng nắp, không cho ai nhìn thấy.
Ta khẽ cười khẩy: “Ra vẻ bí hiểm cơ à!”
Tiểu sư muội mỉm cười, ánh mắt đầy tự tin: “Sư tỷ đừng nóng vội, món ngon đương nhiên phải thưởng thức từ từ.”
Nắp đầu tiên được mở ra, món ăn có tên là “Đại Chử Can Ti”, một món mà chúng ta chưa từng thấy bao giờ.
Sư phụ ngạc nhiên: “Món này có thịt heo xắt sợi, thịt gà xắt sợi, nấm đông cô xắt sợi, măng và đậu phụ khô xắt sợi. Dù kỹ năng dùng d.a.o chưa hoàn hảo lắm nhưng nước dùng thanh ngọt, thơm ngon, lại có sự kết hợp như thế này, thật kỳ lạ!”
Tiểu sư muội khẽ cười, còn ta thì hơi nhíu mày.
Nàng học được món ăn mới lạ này từ đâu, khiến ta cảm thấy có chút lo lắng.
May mà kỹ năng dùng d.a.o của nàng chưa thật sự điêu luyện, khiến món ăn hơi kém phần hoàn hảo.
Món thứ hai là Cán Tạc Hoàn Tử.
Sư phụ cắn một miếng, mắt lập tức mở to:
“Viên mọc giòn tan! Thơm mà không ngấy, có phải là dùng thịt băm cùng ngó sen? Ngó sen vốn dùng để hầm canh, không ngờ dùng để bọc mọc lại có hương vị độc đáo như thế, hay lắm!”
Ta không nhịn được, cũng nếm thử một cái, khi cắn, tiếng giòn tan vang lên.
Bên ngoài giòn, bên trong mềm, thật sự rất ngon!
Chỉ là có vài chỗ hơi quá lửa nhưng không ảnh hưởng nhiều đến hương vị.
Có lẽ chỉ có những người sành ăn mới nhận ra vị hơi cháy và đắng nhẹ.
Ta thầm kinh ngạc, sao nàng lại có thể nghĩ ra cách chế biến tinh tế như vậy?
Tiểu sư muội nhìn ta với ánh mắt thách thức, không quên thêm một câu:
“Sư phụ, sư tỷ, viên mọc này để nguội cũng ngon lắm! Còn có thể dùng để nấu canh nữa!”
Món thứ ba là Đậu Hoa Ngư.
Sư phụ nếm một miếng rồi thở dài: “Đậu hủ lại có thể kết hợp với cá, thật tuyệt! Ta tự nhận đã từng thưởng thức vô số món ngon nhưng hôm nay lại được ăn liền ba món chưa từng thấy bao giờ. Cổ Đại, rốt cục ngươi còn bao nhiêu điều bất ngờ mà vi sư chưa biết đây?”
Ta cầm đũa đứng đó, nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy lạnh buốt.
Đến món thứ ba, ta đã biết mình thua cuộc.
Những món ta làm đều là những món sư phụ đã dạy, còn món của tiểu sư muội đều do nàng tự sáng tạo nhưng lại vô cùng ngon miệng.
Nàng lại có tài đến thế sao!
Tiểu sư muội nhìn ta: “Sư tỷ, thế nào? Tỷ cũng nếm thử đi?”
Lúc đó ta còn trẻ, vẫn còn bướng bỉnh, chỉ đáp lại: “Hừ...”
Dù đại cục đã định, món thứ tư vẫn được mở ra, là món canh Vân Đậu Đề Hoa.
Sư phụ thán phục: "Canh đậm vị, ngon, nhìn thanh đạm nhưng hương vị chẳng kém chút nào. Ngươi lại nghĩ ra cách chế biến giò heo như thế này, Cổ Đại, ngươi thật có thiên phú!"
Những món ăn sư phụ dạy ta đa phần là đậm đà dầu mỡ, nhưng tiểu sư muội dường như cố tình làm ngược lại với ta.
Nàng và ta chọn những nguyên liệu cơ bản giống nhau nhưng lại làm ra những món ăn hoàn toàn khác biệt.
Thế là dưới sự tò mò của mọi người, tiểu sư muội đã đánh bại ta và kế thừa tửu điếm.