Hoá ra người ấy thầm yêu tôi - 3
Cập nhật lúc: 2024-07-11 08:17:34
Lượt xem: 1,316
“Cô ta bị bệnh à?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Kể từ lần trước tôi gửi nhầm emoji cho Phó Cảnh Dật, muốn thu hồi nhưng nhỡ tay bấm xóa, tôi chưa bao giờ dám trả lời tin nhắn của anh.
Vào buổi tối, Phó Cảnh Dật lại đến.
Anh giống như là người của Văn phòng Cảnh sát trưởng, xuất hiện bất cứ khi nào tôi có việc cần giúp.
“Sao anh tới đây?”
“Tới em ai đó không thèm trả lời tin nhắn của anh, tiện thể em là loại người xấu nào?” Phó Cảnh Dật dựa vào cửa và nói một cách uể oải.
“Hôm nay Tụng Tụng của chúng ta không vui phải không? Em hát hay như vậy nhưng cô ta nói không được hay. Em nghe cô ta hát chưa? Anh đặc biệt đào lại video của cô ta để cô ta không quên mình hát như thế nào.”
Tôi biết Phó Cảnh Dật đã 10 năm nhưng chưa bao giờ thấy anh như thế này. Dù đối xử dịu dàng với tôi nhưng anh chỉ quan tâm tôi như em gái chứ không như bây giờ, đôi mắt đầy dục vọng nhìn tôi.
Tôi chộn rộn suy nghĩ, anh ấy có ý gì? Vì trên danh nghĩa tôi là con gái nhà họ Phó nên bênh vực tôi?
“Cám ơn anh Cảnh Dật, hôm nay cô ta nói như vậy em thật sự không vui, dù sao cũng đang tham gia chương trình, cảm ơn anh Cảnh Dật ra tay trợ giúp.”
Ôn Tụng, đừng tự đa tình, anh ấy không phải đang bày tỏ tình cảm với mày đâu.
Anh ấy cũng thích mày ư? Không chắc chắn lắm, hãy nhìn kỹ đi.
Ngay sau đó, tôi bỗng nhiên được Phó Cảnh Dật ôm vào lòng: “A Tụng, anh sẽ bảo vệ em.”
Từ khi tôi lớn lên, Phó Cảnh Dật đã cố tình tránh tiếp xúc thân mật với tôi. Bây giờ anh ấy không chỉ ôm tôi mà còn nói những lời mập mờ. Thật lâu sau, anh buông tôi ra, xoa đầu tôi nói: “A Tụng, nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước.”
Đêm nay, tam quan của tôi được F5 liên tục.
Phó Cảnh Dật đi công tác nước ngoài một tháng, trước khi đi, anh ấy dặn thư ký để ý xem tôi có việc gì cần làm thì báo với anh để anh giúp tôi giải quyết.
Thỉnh thoảng anh gửi cho tôi một bức ảnh và hỏi tôi có thích không.
“Anh ấy hỏi cậu thích không. Sao không bảo anh ấy mua cho cậu. Anh ấy không thiếu tiền.” Bạch Vân Thư phàn nàn bên cạnh tôi.
“Không, không thể dùng tiền.”
“Này cậu, chưa kết hôn đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho anh ấy rồi, đúng là yêu đương lý trí quá!”
“Vấn đề không phải là tiền bạc.” Tôi mở máy đưa đưa qua: “Liệu anh ấy có thể mua Khải Hoàn Môn này không? Hay anh ấy có thể mua sông Seine này?”
“Em có ý này, có ý này. Chị Ôn Tụng, chị có thể mua núi Phú Sĩ và biến nó thành nơi hẹn hò của riêng mình. Thật là lãng mạn. Em thực sự muốn xem phong cảnh tuyết rơi của núi Phú Sĩ!” Tiểu Khuê nói với tâm trạng rất mong đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-nguoi-ay-tham-yeu-toi/3.html.]
“Chờ quay xong chương trình giải trí tiếp theo, chị sẽ dẫn em đi núi Phú Sĩ.” Tiểu Khuê đáp lại tôi bằng một nụ cười, nhưng em ấy không bao giờ ngờ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy khung cảnh tuyết rơi của núi Phú Sĩ nữa.
5
Khi ghi hình xong chương trình giải trí ngày hôm đó, lẽ ra tôi nên về thẳng khách sạn. Kết quả là, Tiểu Thư khăng khăng đòi ăn mực nướng.
Tiểu Khuê yếu ớt nói: “Chị à, em có thể trở về trước không? Em thực sự không khỏe. Hôm nay em đến tháng”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Ồ? Vậy sao em không nói sớm? Nếu em nói sớm, hôm nay chị đã cho em nghỉ, vậy em về trước đi, tiền taxi chị sẽ gửi lại, em muốn ăn gì chị sẽ mang về. Em về phòng chị, trong hộp có trà gừng đường nâu, em tự pha nhé, mau trở về đi!”
Tiểu Khuê gật đầu và vẫy tay chào tôi.
“Nhớ gọi xe chuyên dụng, về bình an, tới khách sạn nhắn tin cho chị nhé”
10 phút sau, Tiểu Khuê gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng em ấy đã đến khách sạn, đồng thời gửi cho tôi một bức ảnh sảnh khách sạn.
Khi tôi gửi cho em ấy một tin nhắn khác để hỏi em ấy ăn gì thì không thấy em ấy trả lời.
Chúng tôi gọi một phần bún mang về, còn nóng hổi, chắc em ấy ăn sẽ thấy thoải mái.
Nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh tàn khốc như vậy.
Tiểu Khuê ngã xuống giường của tôi, trần truồng, ga trải giường dính đầy máu. Đầu tóc em ấy bết dính, cơ thể đầy những vết thương lớn nhỏ.
Tôi đánh rơi đồ ăn xuống đất, nước bún nóng văng cả vào chân: “Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương!”
Tôi bò đến bên cạnh Tiểu Khuê. Ôm em ấy vào lòng, nước mắt không ngừng tuôn:”Tiểu Khuê, Tiểu Khuê, tỉnh lại đi.”
Tiểu Thư ở bên luống cuống gọi cứu thương.
Trước khi xe cấp cứu đến, tôi đã lau sạch vết bẩn trên người Tiểu Khuê và mặc quần áo cho em ấy.
Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, đèn cấp cứu vẫn sáng rất lâu.
“Tiểu Thư, chắc họ tới này tới tìm mình, Tiểu Khuê trở thành vật thế thân của mình.”
Tôi vùi đầu vào hai đầu bàn tay, vò mạnh mặt và thở ra một hơi dài: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tiểu Khuê còn trẻ như vậy, em ấy nên làm như thế nào? Tiểu Thư, Tiểu Thư, đều là lỗi của mình, đều là lỗi của mình, mình không nên bảo em ấy đến phòng mình.”
Tiểu Thư nắm lấy vai tôi và vuốt lưng tôi từng cái một: “Chúng ta... không phải lỗi của chúng ta... rõ ràng họ đã lên kế hoạch từ lâu... tất cả những gì chúng ta phải làm là tìm ra sự thật.”
Cô ấy nghẹn ngào khuyên tôi nên lý trí hơn.
Cuối cùng, đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt.