Hoá Quỷ Về Đòi Mạng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-15 18:55:28
Lượt xem: 838
8.
Bố chồng háo sắc, từng trộm đồ lót của tôi mấy lần.
Cũng sẽ tranh thủ sờ eo tôi mỗi khi đi qua.
Mẹ chồng biết chuyện này nhưng bà ta lại giả mù, còn khuyến khích: "Hàng miễn phí ở nhà nhìn thoải mái biết bao, đừng tốn tiền ra ngoài tìm yêu tinh!"
Tối hôm đó, tôi đang tắm thì đèn nhà tắm bỗng tắt ngúm.
Kèm theo tiếng thở dốc nặng nề, bố chồng xông vào, thô bạo đè tôi xuống đất.
Tôi giả vờ phát ra tiếng kêu cứu.
"Đừng giả vờ nữa, tao đã sắp xếp cho A Kình và mẹ nó đi rồi, giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi!"
Bố chồng cười nham nhở, hạ giọng: "Mày nói xem con trai tao có gì tốt? Quát tháo mày suốt ngày, theo tao đi, tao đảm bảo sẽ thương mày..."
Ông ta nôn nóng nắm lấy vai tôi, vừa chạm vào, cả mảng da trên vai tôi như tấm đậu phụ non rơi xuống.
Bố chồng nhận ra sự bất thường.
Đèn sáng lên, ông ta vô thức giơ tay, mới nhìn rõ trong tay mình đang cầm là một tấm da người ẩm ướt đầy nếp nhăn, đầu tôi cũng "rắc" một tiếng xoay 90 độ.
Trong khoảnh khắc đối mặt, ánh mắt ông ta run rẩy, sợ đến quên cả thở.
Tôi cười với giọng điệu cứng nhắc, chậm chạp.
"Chỉ còn lại hai chúng ta? Vậy tôi bắt đầu luôn nhé."
9.
Bố chồng phát ra tiếng hét thảm thiết.
Ông ta ngã ngửa ra sau, dốc hết sức bò về phía cửa: "Cứu tôi với! Có quái vật!"
Nhưng trong nhà không có ai, ông kêu trời cũng không thấu.
Tôi kéo ông ta trở lại bóng tối, dùng móng tay sắc nhọn móc ra hai khớp gối của ông, người sống thích ăn sụn gà, bì thi cũng vậy.
Ông ta đau đớn lăn lộn trên đất, đến lúc cận kề cái c.h.ế.t mới nhận ra tôi: "Mày là, mày chính là người năm đó..."
Máu chảy đầy trong nhà vệ sinh, tôi tham lam hút lấy chất dinh dưỡng của kẻ thù, cười mãn nguyện.
"Đúng vậy, cuối cùng cũng nhận ra tôi rồi à? Mới có bốn năm thôi mà, sao có thể quên nhanh như vậy được?"
Bố chồng sau khi uống rượu rất thích khoe khoang: "Cả huyện không ai g.i.ế.c lợn giỏi như tôi, đừng nói là lợn, ngay cả người tôi cũng..."
Lý trí khiến ông ta im lặng, nhưng ánh mắt và chân mày không giấu được sự đắc ý.
Năm đó, Thẩm Kình nhân lúc say rượu mà phạm tội.
Nhưng người chia xác, lại là bố chồng.
10
Lần đầu tiên, tôi chưa c.h.ế.t hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-quy-ve-doi-mang/chuong-4.html.]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thẩm Kình uống rượu, không kiểm soát được lực, tôi vẫn còn chút hơi thở.
Bố chồng xuất thân là người bán thịt, khi đến dọn dẹp mới phát hiện ra manh mối.
"Bố, phải làm sao đây, con không muốn ngồi tù, con còn chưa cưới vợ mà, cô ta vừa nãy còn cử động, còn cắn con nữa, con tức quá nên mới..." Thẩm Kình tỉnh rượu, bắt đầu hiểu chuyện mà sợ hãi.
Tôi yếu ớt cầu xin, cố gắng ngăn cản họ.
Bố chồng châm một điếu thuốc, ánh sáng le lói chiếu lên gương mặt già nua đầy nếp nhăn của ông: "Yên tâm đi, trong núi lớn này, quanh năm suốt tháng đều có người mất tích, chỉ cần c.h.ế.t không thấy xác, chẳng ai đổ được cho con đâu!"
Nói xong, ông ta hít một hơi thuốc, cầm lấy d.a.o g.i.ế.c lợn, giơ d.a.o c.h.é.m xuống, m.á.u b.ắ.n tung lên cao.
Ánh trăng sáng nhợt nhạt là nhân chứng duy nhất cho vụ án mạng này.
Sau khi sự việc xảy ra, họ còn cố ý đến nhà tôi theo dõi.
Nhìn thấy bà ngoại bảy mươi tuổi của tôi quỳ dưới đất trước mặt cảnh sát khóc lóc thảm thiết, họ thầm cười.
"Trong nhà chỉ còn mỗi bà già, còn sợ gì nữa?"
"Nghe nói là nữ sinh viên đại học duy nhất của làng, chậc, thật phí quá."
Tiếng khóc lóc van xin của bố chồng khiến tôi khó chịu, tôi lập tức thẳng tay nhổ tận gốc lưỡi của ông ta.
Tôi cười nhạo ông ta.
"Nếu cầu xin có ích, thì năm đó tôi đã không c.h.ế.t rồi."
Sau đó, cái gì ăn được thì ăn, cái gì cần vứt thì vứt, ném tàn dư xác thịt xuống vực, tôi ợ một cái no nê, phát hiện ánh trăng đêm nay sáng hơn rất nhiều so với ngày thường.
Không, là đôi mắt của tôi, đã lấy lại được màu sắc.
Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được cơn gió bắc thổi qua má lạnh buốt.
Nuốt chửng m.á.u thịt kẻ thù, cho họ trải nghiệm nỗi đau tột cùng, bì thi mới có thể tái sinh thành người.
Bà ơi, bà đợi con, xin hãy đợi con thêm chút nữa.
Con đang trên đường về nhà rồi.
11.
Tang lễ của bố chồng chỉ làm qua loa, ở linh đường, tôi khuyên mẹ chồng bớt đau buồn.
Dù sao, sớm muộn gì cũng đến lượt bà ta thôi.
Đứng dậy thì đột nhiên chân tôi mềm nhũn ngã xuống đất, trong tiếng la hét của mọi người, bên cạnh Thẩm Kình nhảy ra một tiểu đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào.
"Bì thi định chạy đi đâu, linh đường này tôi đã bố trí trận pháp bắt hồn, cô có mọc cánh cũng không thoát được đâu!"
Tôi không thể đứng dậy, nước mắt lã chã biện hộ.
"Chồng ơi, anh xem anh ta nói bậy nói bạ, dẫn đến linh đường như vậy thì có phù hợp không?"
Thấy mặt tôi có vệt nước mắt, Thẩm Kình không khỏi do dự: "Đại sư, chẳng phải anh đã nói bì thi không biết khóc sao, rõ ràng cô ta có mà."
"Cô ta ăn bố anh rồi, đã mở được ngũ cảm, không phải tối qua tôi đã dẫn anh dùng thuật chân hỏa nghiệm xác rồi sao, dấu tay trên xác bố anh chính là của vợ anh!"