Hoa Nguyệt Rực Rỡ - 8
Cập nhật lúc: 2024-06-30 10:25:37
Lượt xem: 441
"Nguyệt Hoa, sao lại thất thần nữa vậy? Có phải là cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?"
Ta vẫn đang suy ngẫm thì Thanh Uyên đang đi cùng ta lại một lần nữa lo lắng hỏi ta.
Ta không khỏi bật cười. Trên đường trở về cung điện của ta, y đã hỏi đi hỏi lại câu hỏi này hơn chục lần rồi.
"Ta không sao. Nhìn đi, ta không phải vẫn đang tất tốt sao? Ta chỉ đang suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì thôi."
Thanh Uyên nghe vậy dường như nghĩ ra điều gì, ánh mắt bỗng trở nên sắc bé, y nói: "Nguyệt Hoa, ta chưa bao giờ sợ hãi việc sẽ mất đi vị trí Thiên Đế, hay là mạng sống này. Ta chỉ mong rằng nàngbình an. Ta có thể, g.i.ế.c tất cả những kẻ đã hãm hại nàng."
Ta khẽ nhíu mày.
Bởi vì sau khi nói xong những câu này, hắc khí sau lưng Thanh Uyên lại đậm hơn vài phần.
Ta mở lời, muốn nhân cơ hội này ở riêng để nói cho Thanh Uyên biết về mệnh thư và hệ thống. Nhưng lại phát hiện bản thân không thể nói ra những chuyện này.
Ta cụp mắt xuống, đúng như những gì ta dự đoán.
"Thanh Uyên."
Một lúc sau, ta thở dài, nhìn sang thanh niên im lặng bên cạnh.
“Chàng còn nhớ lời ta đã nói với chàng trong trận chiến tiên ma ba nghìn năm trước chứ?"
"Không nhớ."
Y lại quay đầu đi, cố ý lảng tránh ta.
"Không muốn nhớ."
Ta bật cười, nhìn y phụng phịu mà nói: “Hơn một vạn tuổi rồi, sao còn giở trò trẻ con thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-nguyet-ruc-ro/8.html.]
Nói rồi, ta đưa tay, xoay mặt y quay về phía ta. Vừa hay véo nhẹ một cái.
"Thanh Uyên, hai chúng ta, dù ai là người ra đi trước đi chăng nữa thì người ở lại đều nên sống tốt. Nhìn đi, ba nghìn năm qua, tuy chàng bị phong ấn, ta chẳng phải vẫn sống tốt sao?"
Ta cười ha ha trêu chọc hắn, cố ý che giấu việc trong ba nghìn năm qua, ta chưa từng có một ngày nào ngừng tìm kiếm phương pháp phá giải phong ấn.
“Nàng ở đâu mà sống tốt?"
Y lại hiếm hoi nổi giận với ta.
"Rõ ràng nàng suýt chút nữa·······
"Thanh Uyên."
Ta nghiêm túc cắt ngang lời y: "Cho dù là thần linh, rồi cũng sẽ có một ngày ngã xuống. Ta cũng vậy."
Thanh Uyên đi đến thao trường bên ngoài Thiên Cung.
Đi một cách hậm hực.
Trước khi đi còn gia cố thêm mấy tầng kết giới cho cung Trọng Minh nơi ta ở. Một khi có chuyện gì xảy ra, y có thể lập tức cảm nhận được.
Trong cung Trọng Minh, mấy vị tiên nhân từng che chở cho ta lúc ta gặp nạn đã được thủ lĩnh nhà lao biết điều thả ra.
Ta nghiêm túc cảm ơn từng người một, và tặng cho họ những bảo vật của Thiên tộc mà ta đã sưu tầm.
"Thượng thần thật là, cảm ơn cũng không cần long trọng như vậy."
Một tiểu tiên nữ nhìn vào mấy viên linh đan nặng trịch trong tay, mỗi viên có thể tăng tu vi ngàn năm, có chút ngẩn người. Sau đó nàng ta gãi gãi tai, lẩm bẩm tự nói.
"Cũng đâu phải là chúng ta không gặp lại nhau nữa, sao lại cho nhiều thế ······"
Ta mỉm cười, trả lời lảng sang chuyện khác: "Vài ngày nữa là đến Lễ hội Thưởng Linh năm trăm năm một lần của Thiên giới, các ngươi đi chuẩn bị đi.”
"Ta muốn tranh vị trí Thiên Đế tiếp theo với Đế Quân Ly Vũ trong cuộc thi lớn tại Lễ hội lần này."