Hòa Ly Mang Đi Vận Khí - Chương 1. Ta Có Giống Kẻ Ngốc Không?
Cập nhật lúc: 2024-07-25 09:07:50
Lượt xem: 681
Ta họ Triệu, tên là Vận Khí. Cái tên mang đầy ý nghĩa may mắn, nhỉ?
Từ khi còn bé, ta đã được gia đình yêu thương. Khi lớn lên, ta thành thân với một phu quân tài giỏi.
Ai cũng khen ta mệnh xứng với danh, tràn đầy vận khí.
Không chỉ vậy, ta có thể nhìn thấy vận khí của mỗi người. Đặc biệt, vận khí của phu quân ta là luôn đầy ăm ắp. Ta rất vui.
Cho đến khi phu quân của ta sau thời gian xuất chinh ba năm, khi quay về lại mang theo một cô nương từ chiến trường.
Trước cổng phủ, rất nhiều người đang nhìn.
Ta kinh ngạc nhìn Đào Trọng Nghĩa, không thể tin nổi.
Vận khí của Đào Trọng Nghĩa vốn dĩ đầy ắp, nhưng ngay từ thời điểm đó, ta thấy vận khí của hắn ngay lập tức chỉ còn lại một nửa và đang liên tục giảm sút không ngừng, bây giờ chỉ còn lại một nửa.
À, hình như ta vẫn chưa tiết lộ bí mật này cho ai biết. Thật ra, ta có thể nhìn thấy vận khí của những người xung quanh.
Chuyện này, bắt đầu từ ngày ta và Đào Trọng Nghĩa thành thân trở về nhà mẹ đẻ.
Lúc đầu ta cho rằng phụ thân sẽ gây khó dễ cho Đào Trọng Nghĩa, bởi vì phụ thân vẫn luôn không đồng ý chuyện này. Nhưng phụ thân thấy ta thích Đào Trọng Nghĩa, mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng ngày đó trở về nhà mẹ đẻ, phụ thân đối xử với Đào Trọng Nghĩa rất hoà nhã, còn ân cần dạy bảo hắn rất nhiều chuyện triều chính.
Cũng chính lúc đó, ta bỗng nhiên nhìn thấy vận khí của những người xung quanh.
Chỉ là ta không thể nhìn thấy vận khí của bản thân mình. Nhưng không sao cả, ta chỉ cần nhìn thấy vận khí của những người mà ta yêu quý đều đầy ăm ắp thì ta đều rất vui vẻ. Đặc biệt là phu quân của ta. Kể từ ngày lại mặt hôm đó, vận khí của hắn luôn đầy tràn ăm áp. Thế nên, khi hắn xuất chinh cho tới khi hắn trở về, trong suốt ba năm dài đăng đẵng ta cũng không mấy lo lắng. Dù sao thì ta vẫn tin vào vận khí mà.
Ta làm sao có thể ngờ được, sau ba năm dài chờ đợi, ta lại chờ được một cảnh phu quân mang về một cô nương xinh đẹp.
Lúc này, ánh mắt Đào Trọng Nghĩa hơi né tránh, giới thiệu với ta:
- Phu nhân, đây là Mai Thu Hương. Người thân của nàng ấy đều không còn, rất đáng thương, nên ta mang nàng ấy về đây...
Mọi người xung quanh hoặc là trắng trợn hóng hớt hoặc là lén lút liếc nhìn, ai cũng đều chú ý đến phản ứng của ta.
Bởi vì lý lẽ của Đào Trọng Nghĩa quá khiên cưỡng, quá giả dối, quá nhiều sơ hở.
Trải qua ba năm chiến tranh liên tiếp, ta cũng biết những người dân bình thường mới là những người khổ nhất.
Người đáng thương rất nhiều, mà những cô gái đáng thương, chắc chắn không chỉ có mỗi một mình Mai Thu Hương.
Cách thu xếp cho những người đáng thương này có muôn vàn hình thức.
Vậy mà Đào Trọng Nghĩa lại cố tình chọn cách mang Mai Thu Hương về phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ly-mang-di-van-khi/chuong-1-ta-co-giong-ke-ngoc-khong.html.]
Mai Thu Hương này, cũng không đơn giản đâu!
Ta nhìn về phía nàng ta.
Khuôn mặt nàng thanh tú, y phục giản dị, vừa mềm mại, dịu dàng lại vừa ngọt ngào thanh thoát như nước suối.
Điều khiến ta không thể không để ý nhất chính là, vận khí của nàng ta gần như đầy ắp, như thể là đứa con cưng của trời đất.
Nàng ta khẽ khom người hành lễ với ta, gọi ta một tiếng Phu nhân. Giọng nói nhỏ nhẹ nghe có vẻ rất an phận, rất cam chịu, nhưng hốc mắt của nàng ta lại hơi ửng đỏ, như thể đang nén chịu không ít uất ức.
Ta nhếch mép, không nể mặt nói:
- Phu quân mang Mai cô nương vào phủ, là để nàng ta làm thiếp cho chàng, hay là làm nha hoàn cho ta?
Mai Thu Hương sững người, sắc mặt trắng bệch nhìn Đào Trọng Nghĩa, đúng là bộ dạng khiến người ta phải thương xót.
Sắc mặt Đào Trọng Nghĩa lập tức sa sầm, gằn giọng muốn răn dạy ta:
- Phu nhân, Mai cô nương vào phủ là khách, nên tiếp đãi tử tế.
Ồ, hắn lại còn dám gằn giọng với ta cơ đấy? Một tiểu cô nương tự ý theo một nam nhân đã có thê tử về phủ, lại còn không cho phép ta đoán rằng nàng ta muốn làm thiếp? Chẳng lẽ Đào Trọng Nghĩa còn muốn bảo ta im lặng “tiếp đãi tử tế” vị cô nương Mai Thu Hương này, sau đó chờ đến khi nàng ta có thể đường đường chính chính làm chính thất phu nhân? Nhìn ta có giống kẻ ngốc như vậy không? Ta cụp mắt xuống, cao giọng nói:
- Mai cô nương thật đáng thương, tuổi xuân phơi phới, lại không phụ thân không mẫu thân, một thân một mình đi theo phu quân ta từ biên quan đến kinh thành, danh tiết bị hủy hoại, sau này làm sao tìm được nhà phu quân tốt đây!
Nếu Đào Trọng Nghĩa muốn nạp thiếp, ta không ngăn cản được.
Nếu đã như vậy, vậy thì ta sẽ ra tay trước, trước tiên khiến bọn họ thua một bậc về mặt đạo đức luân lý.
Còn về Đào Trọng Nghĩa, nam nhân tồi thì không cần, chó còn chê.
Sau khi ta nói xong, trong đám người vang lên những tiếng xì xầm bàn tán.
Mai Thu Hương nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ giận dữ.
Nhưng ta lại vui vẻ.
Ta nhìn thấy vận khí đầy ắp của nàng ta đang giảm xuống.
Đào Trọng Nghĩa hừ lạnh một tiếng, sải bước vào phủ trước.
Ta ra hiệu cho nha hoàn, cũng xoay người vào phủ.
Còn Mai Thu Hương, bị người gác cổng chặn lại bên ngoài.