Hoa Khôi - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-12-05 10:07:48
Lượt xem: 417
Vị Hoàng hậu vừa rồi còn thân thiết, ôn hòa, bỗng chốc trở nên uy nghiêm.
Tuy rằng giọng nói vẫn dịu dàng, nhưng khí thế toát ra khiến ta không dám ngẩng đầu: "Ngươi có biết, muốn nói 'họa không đến con cái', thì trước hết phải 'ân huệ cũng không đến con cái'? Cha nàng ta bóc lột dân lành, khiến bách tính lầm than, vậy mà Lăng Sương Nguyệt lại được sống trong nhung lụa, hưởng thụ những thứ mà cha nàng ta vơ vét được. Tuy nàng ta không trực tiếp gây ra tội ác, nhưng cũng khó mà thoát khỏi liên quan. Nếu ta tha thứ cho nàng ta, thì biết ăn nói thế nào với những người dân đã phải chịu khổ vì cha nàng ta?"
Ta bấm c.h.ặ.t t.a.y mình, cố gắng giữ bình tĩnh: "Thưa nương nương, có tội thì phải chuộc là lẽ trời. Chuộc thân thì dễ, chuộc tội mới khó. Nếu Lăng Sương Nguyệt cứ mãi chìm đắm trong thanh lâu, thì cũng chỉ là chuộc tội của một món đồ chơi mua vui mà thôi. Nương nương nhân từ, xin hãy cho nàng ta một cơ hội. Diệu Sênh ngu dốt, vụng về, cần có người giúp đỡ. Lăng Sương Nguyệt nhất định có thể giúp nô tỳ làm được nhiều việc có ích hơn."
Hồi lâu không thấy Hoàng hậu đáp lại, đúng lúc ta đang thất vọng, thì nghe thấy giọng nói của người, mang theo chút vui mừng: "Cũng không tồi. Đủ nghĩa khí, có can đảm, cuối cùng ta đã không nhìn lầm ngươi. Diệu Sênh, sau này đừng nói mình ngu dốt nữa, nếu không là ngươi đang nghi ngờ mắt nhìn của ta đấy."
Hoàng hậu đứng dậy, tự mình đỡ ta, nói: "Ta cho phép nàng ta rời khỏi Vọng Tiên Lâu, nhưng sẽ không miễn trừ thân phận tội nô. Đợi đến ngày ngươi thật sự làm được những gì đã hứa, ta sẽ đích thân hạ chỉ ân xá cho nàng ta. Ta chỉ mong ngươi ghi nhớ tấm lòng muốn chuộc nàng ta của ngày hôm nay, dùng tấm lòng này đi giải cứu những nữ nhân đang trong cảnh khốn cùng. Sẽ có một ngày, ta mong nàng ta là người cuối cùng ngươi phải chuộc. Diệu Sênh, ngươi có hiểu được tâm ý này của ta không?"
Ta gật đầu thật mạnh: "Diệu Sênh xin ghi nhớ, suốt đời không quên."
Ta trở thành kỹ nữ đầu tiên trong triều đại được Hoàng hậu nương nương đích thân chuộc ra.
Lý do được người ta truyền tai nhau là vì khúc kiếm vũ của ta đã khiến Hoàng hậu quá vui mừng, nên người không chỉ ban cho ta tự do, mà còn ban thưởng cho ta một cửa tiệm gỗ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Những người trước đây chưa từng xem ta múa kiếm thì bày tỏ sự tiếc nuối, tiếc rằng sau này sẽ không còn cơ hội được xem nữa.
Còn những người đã từng xem ta múa kiếm thì lại tỏ vẻ khó hiểu, không hiểu vì sao Hoàng hậu lại có "gu" kỳ lạ đến vậy.
Ta và Lăng Sương Nguyệt gặp phải vấn đề lớn nhất từ khi mở tiệm: ta thì không màng thế sự, còn nàng ta thì chỉ biết hưởng thụ, chẳng ai hiểu gì về kinh doanh.
Lúc này, Trương Cẩm Thư xuất hiện như vị cứu tinh, mang đến cho chúng ta một quyển sổ tay kinh doanh của vị nữ tướng quân nọ.
Nghe nói nếu vị nữ tướng quân ấy không ra trận g.i.ế.c giặc, thì sẽ là thương nhân tài ba nhất thiên hạ, nên có thể thấy giá trị của quyển sổ tay này lớn đến nhường nào.
Dưới sự cổ vũ tinh thần của vị nữ tướng quân trong cuốn sổ tay, Lăng Sương Nguyệt phụ trách việc nhập hàng và ghi chép sổ sách, còn ta thì lo việc giao tiếp, tiếp thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-khoi/chuong-14.html.]
Thế nhưng, cuối cùng trên sổ sách chỉ vỏn vẹn có... ba lượng bạc!
Chuyện này cũng chẳng có cách nào khác.
Danh tiếng hoa khôi của hai chúng ta quá lớn, người đàng hoàng ai mà đến đây mua đồ?
Còn những kẻ háo sắc... xin thứ cho, không tiếp!
Ba lượng bạc ít ỏi này là do Phương ma ma thỉnh thoảng dẫn các tỷ muội đến ủng hộ.
Nhìn "thành tích" này, ta cũng chẳng dám báo cáo lên trên.
Thế nhưng, Hoàng hậu nương nương không hề chê cười, mà còn cho Cẩm Thư nhắn lại với ta rằng: "Nhiệm vụ nặng nề mà con đường còn dài, cố gắng ăn cơm nhiều vào nhé."
Hì hì, người quan tâm đến ta rồi.
Ta vui mừng khôn xiết, buổi trưa ăn thêm một bát rưỡi cơm.
Lăng Sương Nguyệt thấy vậy thì trợn mắt há mồm, ra sức giật lấy bát cơm của ta: "Nương nương muốn ngươi bảo trọng thân thể, chứ không phải muốn ngươi ăn đến chết."
Ta bị miếng cơm cuối cùng làm nghẹn đến mức suýt nữa lộn con ngươi, vội vàng húp một ngụm canh.
Ăn uống no say, ta hạ quyết tâm: "Nếu nơi này không coi trọng chúng ta, chúng ta sẽ bán đến nơi khác. Chẳng lẽ người sống lại để mình c.h.ế.t đói sao?"
Có câu nói rằng: "Thương nhân ngồi một chỗ hóa thương nhân rong ruổi, tài lộc dồi dào như nước ba sông." Ta không tin, nếu ta đem việc buôn bán đến nước láng giềng, thì còn ai biết đến danh tiếng hai hoa khôi Vọng Tiên Lâu của chúng ta nữa?
Nước láng giềng tuy nhỏ bé, nhưng tài lực lại dồi dào, hơn nữa đang thiếu gỗ, quả là một thị trường tốt.
Tuy rằng việc vận chuyển sẽ tốn nhiều thời gian và công sức, nhưng hiện tại chúng ta không còn lựa chọn nào tốt hơn.