Hoa hồng và súng ngắn - 10 (END)
Cập nhật lúc: 2025-02-01 11:41:26
Lượt xem: 85
Hai ngày thi đại học vào tháng sáu, tôi tham khảo thực đơn của mẹ và đồng nghiệp vì sợ đứa nhỏ này ăn đồ bên ngoài bị tiêu chảy. Kết quả những món ăn tràn đầy tình yêu này đã bị từ chối.
“Nếu ăn đồ chị nấu, em sợ sẽ bị tiêu chảy nhiều hơn.”
Thật nói không nên lời.
Khi kỳ thi kết thúc, tôi thận trọng hỏi: “Có thể học chuyên ngành không?”
Khóe miệng Giang Dã giật giật: “Chị thật sự cho rằng một năm nay em tìm bạn gái ở trường sao? Yên tâm đi, có thể hoàn thành giấc mộng nhìn thấy thư thông báo trúng tuyển của sinh viên nghèo được tài trợ của chị.”
Thành thật mà nói, tôi thực sự không tin điều đó chút nào.
Ngày có kết quả, tôi ngồi trước máy tính với đôi tay run rẩy vì lo lắng. Ngay cả lúc tôi thi đại học cũng không như vậy.
Khi tôi nhập sai số báo danh lần thứ hai, Giang Dã dùng sức gõ lên đỉnh đầu tôi:
“Còn chưa tới 30 tuổi mà đã bị Parkinson rồi à?”
Thật vô lễ!
Tôi phát hiện từ lần Giang Dã “tiêu tan hiềm khích lúc trước” với tôi, càng ngày càng coi thường tôi.
Cậu ấy khom lưng nhập số báo danh bên cạnh tôi, nhấn phím Enter.
Tôi liếc nhìn bảng điểm.
Lại có thể đậu một trường hạng nhất. Tôi ngốc luôn rồi.
“Đây là em tự mình thi à?”
“Nếu không thì sao, chị, có phải chị quá khinh thường người khác rồi không?”
Tôi reo lên thật to, nhưng chỉ sau vài giây, tôi lại thấy sững sờ: “Em gọi chị là gì?”
“Vậy chị muốn là gì?”
“... Không thể không...” Khóe miệng Giang Dã cong lên, trong mắt lóe ra ý cười.
Không phải là “chị An” xa cách, cũng không phải là “chị”, mà là “chị”
*(trước đây nam chính gọi nữ chính là chị An-安姐 hoặc chị gái-姐姐-tỷ tỷ, bây giờ gọi là chị-姐)
Khoảnh khắc đó hốc mắt c.h.ế.t tiệt của tôi lại ươn ướt.
Tối hôm đó, Giang Dã tặng tôi một món quà. Là một bức tượng gỗ khắc tay, khá giống cái lúc trước tặng tôi, nhưng không tinh xảo bằng.
Cậu ấy tỏ vẻ ngượng ngùng: “Cái này mới là em khắc, cái trước là em đặt người ta làm. Em... ngại xấu nên không muốn cho chị xem.”
Cuối cùng mọi chuyện đã có lời giải thích.
Tôi nắm bức tượng gỗ trong tay, cảm xúc khẽ động.
“Ai nói thế? Chị nghĩ cái này đẹp hơn cái kia.”
Xuân đi hạ đến, chàng trai nhỏ của tôi đã trưởng thành. Sau này tôi sẽ cùng cậu ấy trải qua mỗi sinh nhật, bất kể là với thân phận gì.
(--END--)
-------
ANH NUÔI EM CẢ ĐỜI ĐƯỢC KHÔNG [full]
Tác giả: 阿阿小毛
Nguồn: Zhihu
Edit: Nhân Trí
Năm Tịch Nghiệp đón tôi về nhà, tôi chỉ mới mười bốn tuổi, mẹ tôi vừa c.h.ế.t trong một tai nạn ô tô.
Anh giơ một chiếc ô đen đứng trước cửa đồn công an, hỏi tôi: “Em có nguyện ý theo anh về nhà không?”
Lần đầu nhìn thấy anh rồi liền biết, anh chính là người mà tôi nghe người ta đồn là nam nghệ sĩ mẹ tôi nuôi ở bên ngoài.
Chỉ là không ngờ, người đàn ông mẹ tôi thích, tôi cũng sẽ thích.
1.
Ngay khi máy bay hạ cánh, tôi nhìn thấy một tấm biển quảng cáo khổng lồ.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Người đàn ông phía trên ánh mắt như những vì sao, lông mày sắc như kiếm, rất đẹp. Giống như mười năm trước, khi anh giơ ô xuất hiện trước mặt tôi, có vẻ như năm tháng đối xử vô cùng dịu dàng với anh.
Năm ấy khi anh đón tôi về nhà, cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Trong lòng tôi, anh chỉ là người tình nhỏ của mẹ tôi. Tôi không quen nhìn anh, cũng không quen nhìn mọi thứ trong nhà.
Nhưng cho dù có mạnh miệng thế nào, tôi cũng không thể ra khỏi nhà anh. Vì tôi đã là đứa đã vô gia cư rồi. Tài sản và nhà cửa mẹ tôi để lại, đều bị những kẻ hút m.á.u kia chia sạch sẽ, nhưng không ai muốn nuôi tôi. Người duy nhất nguyện ý nuôi tôi, lại là tình nhân của mẹ.
“Tôi chưa bao giờ ăn những thứ này.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Tịch Nghiệp làm một bàn đồ ăn hợp khẩu vị của mình, tôi lạnh mặt phát ra câu nói đầu tiên.
Tịch Nghiệp không nói gì, lại đi làm một bàn đồ ăn khác.
Yêu cầu của tôi, cho dù vô lý tới cỡ nào, anh đều sẽ tiếp nhận toàn bộ cho nên khiến tôi càng ngày càng trở nên càn rỡ.
Cho đến một ngày nọ của ba năm sau, đang làm bài tập, tôi đột nhiên ra ngoài rót nước, lại nhìn thấy vết thương đáng sợ trên lưng Tịch Nghiệp.
Anh cuống quýt buông quần áo xuống, sợ những vết thương kia làm tôi hoảng hốt.
Đúng là làm tôi hoảng hốt rồi.
Tôi nhìn anh thật lâu không nói được gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-hong-va-sung-ngan/10-end.html.]
“Đóng phim, khó tránh khỏi bị thương.” Tịch Nghiệp giải thích như vậy.
Tôi biết đó không phải là vết thương của diễn xuất, đó là vết thương của diễn viên đóng thế.
Anh có khuôn mặt có thể diễn vai nam chính thần tượng, lại đi làm diễn viên đóng thế. Dùng thân thể thoạt nhìn trông có vẻ gầy yếu của anh.
Đó là lần đầu tiên tôi chủ động nói với anh một câu không liên quan: “Căn nhà này quá lớn, có thể đổi căn nhỏ một chút.”
Đổi một căn nhà nhỏ hơn, anh cũng không cần vất vả như vậy nữa.
Anh lại sờ sờ đỉnh đầu tôi, cười nói: “Nhà nhỏ ở không quen.”
...
Khi tôi lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, đã đến gara ngầm của sân bay.
Tôi chui vào trong chiếc xe đen khiêm tốn kia.
Trong xe không bật đèn, tôi vẫn có thể nhìn ra ngũ quan sắc sảo của người đàn ông bên cửa sổ.
“Anh không cần tự mình tới đây.” Tôi tháo khẩu trang xuống.
Tịch Nghiệp nghiêng người lại, đưa tay điều chỉnh ghế ngồi của tôi để tôi thoải mái hơn một chút.
“Sắp tới rồi.” Anh cười rộ lên, hai bên khóe môi có hai lúm đồng điếu, có chút không giống như tuổi anh nên có.
Anh luôn như vậy, chăm sóc tốt mọi mặt trong cuộc sống của tôi.
Tôi chờ anh điều chỉnh ghế ngồi, ngồi thẳng người mới mở miệng nói: “Nghe nói anh lại đoạt giải.”
Là tôi nhìn thấy trong tin tức giải trí, giải thưởng lần này là ảnh đế.
Những gì tôi biết về anh, từ trước đến nay, đều thông qua những bài báo giải trí đó.
Tịch Nghiệp dặn tài xế lái xe, mới quay đầu nhìn tôi cười gật đầu: “Ừm.”
“Lần này em không đi nữa chứ?” Anh nhìn tôi, trong ánh mắt tất cả đều là cảm giác thân thiết quen thuộc, như người lớn trong nhà. Rõ ràng anh chỉ lớn hơn tôi mười tuổi.
Tôi nhàn nhạt trả lời: “Vâng” rồi không nói nữa.
Trong xe nhất thời yên tĩnh lại, tài xế chậm rãi lái xe ra khỏi ga ra ngầm, có ánh sáng nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ xe chiếu vào.
Xuất ngoại bốn năm, nơi này tất cả gần như thay đổi. Dường như thứ duy nhất không thay đổi chính là Tịch Nghiệp, cùng với sự ấm áp trong mắt anh, ấm áp đến mức khiến người ta có chút không được tự nhiên.
Xe chạy thật lâu, cuối cùng đi vào một khu biệt thự giữa sườn núi.
Mười một năm trước, mẹ tôi mua cho Tịch Nghiệp một căn biệt thự ở đây.
Nói ra thì buồn cười, sau khi mẹ tôi qua đời trong một tai nạn ô tô, không để lại gì cho tôi, lại để lại cho Tịch Nghiệp một căn biệt thự.
Cửa vừa mở ra, bên trong vẫn là trang trí quen thuộc, giống như lúc tôi rời đi.
Tịch Nghiệp đứng ở cửa, nói với tôi: “Em ngồi máy bay lâu, hôm nay nghỉ ngơi một chút đi.”
“Vâng.” Tôi nhìn quanh bốn phía, nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Ngày mai dẫn em đi gặp mẹ.” Anh ở phía sau tôi, lúc nói những lời này không có một chút khó chịu.
Anh tự nhiên làm cho tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên. Tôi lắc đầu: “Em tự đi là được.”
“Được, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tôi sững sờ, nói như vậy có lẽ anh không ở chỗ này.
Quả nhiên anh nói xong xoay người định đi, tôi theo bản năng giữ chặt góc áo anh, nhìn anh: “Anh đi đâu?”
Nơi này rõ ràng là nhà của anh.
Tịch Nghiệp nở nụ cười, trong nụ cười mang theo chút bất đắc dĩ.
“Mộc Mộc, em trưởng thành rồi, chúng ta nên tránh hiềm nghi. Sau này em ở lại đây, anh ra ngoài ở.”
Muộn rồi, muốn tránh cũng đã muộn rồi.
Thời điểm cần tránh thì lại không tránh, hiện tại đã muộn.
Tôi nhìn chỗ góc áo đang nắm, góc áo sơ mi trắng xuất hiện nếp gấp rất nhỏ, giống như trái tim tôi lúc này.
Sau khi trấn tĩnh lại, tôi ngước mắt nhìn anh với ánh mắt hơi sợ hãi: “Ở một mình rất sợ.”
Tịch Nghiệp sửng sốt.
Tôi cũng sửng sốt.
Rõ ràng tôi muốn giống như trước kia, đối với anh hung dữ một chút, nhưng khi những lời này từ trong miệng tôi thốt ra lại giống như là đang làm nũng. Tôi chưa từng làm nũng với anh.
“Anh ở lại đi.” Tôi buông tay ra, hơi hung dữ một chút.
“Mộc Mộc.” Giọng điệu giống như là một phụ huynh cưng chiều con trong nhà, anh thở dài một hơi, cầm lấy điện thoại bắt đầu bấm số: “Anh gọi Hứa Thiến tới ở cùng em.”
Lúc anh đặt điện thoại bên tai, tôi vươn tay đoạt lấy điện thoại của anh.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì được người ta bắt máy, giọng nữ đầu bên kia vừa vang lên, tôi nhẹ nhàng cúp máy.
Cầm di động, tôi tiến lại gần Tịch Nghiệp, gằn từng chữ: “Em muốn anh, ở lại với em.”
-----Đọc full tại MonkeyD