Hoa hồng và súng ngắn - 1
Cập nhật lúc: 2025-02-01 11:32:19
Lượt xem: 95
HOA HỒNG VÀ SÚNG NGẮN [FULL]
Tác giả: 丁十三
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
-----
Tôi đã tài trợ cho một chàng trai nhỏ có tính cách ngoan ngoãn và dễ xấu hổ.
Câu tôi thích nhất khi nghe cậu ấy nói là: “Chị à, làm ơn đừng bắt nạt em nữa.”
Nhưng mà hôm nay tôi lại nghe được có một đám người gọi cậu ấy “anh Dã”.
Còn chàng trai nhỏ này lại giẫm người đàn ông ở dưới chân, vẻ mặt tàn nhẫn: “Cmn mày nói thêm một câu thử xem?”
1
Ngày tôi và Hứa Mạc Bắc ly hôn, tôi nhận được điện thoại Giang Dã gọi tới. Cậu ấy nói: “Cha em c.h.ế.t rồi, sau này chị không cần cho em tiền nữa.”
Tôi sửng sốt, do dự một lát mới hỏi: “Vậy em có muốn tới tìm chị hay không?”
Giang Dã là học sinh nghèo mà tôi tài trợ. Khi tôi gặp cậu ấy cách đây vài năm, cậu ấy thậm chí còn chưa cao tới vai tôi. Mà hôm nay trở lại tôi mới phát hiện, chàng trai nhỏ năm đó đã cao hơn tôi một cái đầu, ngoại trừ bộ quần áo hơi cũ nát, cậu ấy cao lớn và đẹp trai một cách bất ngờ.
Tôi nghĩ nghĩ, hình như cậu ấy cũng đã đến tuổi thi đại học.
“Năm nay em học lớp mấy?”
“Đủ tuổi học lớp mười một.”
Thực ra, trên đường đón cậu ấy vào thành phố, tôi đã nói với cậu ấy: “Trở về chị sẽ liên lạc với trường học cho em, trực tiếp lên lớp mười một có thể đuổi kịp tiến độ chứ?”
“Không cần, em không học.”
“Vậy em muốn làm gì?”
“Tìm một công việc kiếm tiền, không gây thêm phiền toái cho chị.”
Tôi nghĩ Giang Dã hiểu chuyện, không muốn làm phiền tôi, vì vậy nói đùa: “Chị giúp em đến bây giờ cũng đã năm năm rồi, dù em thi tốt hay không, thì cũng phải cho chị xem thư thông báo trúng tuyển chứ?”
Nghe vậy, môi Giang Dã khẽ mím: “Tiền em sẽ làm công trả lại cho chị, sẽ không để chị chịu thiệt.”
Nghe nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng tôi biến mất.
Lúc Hứa Mạc Bắc ly hôn với tôi, cũng nói như vậy. Anh ta nói: “Nhà và xe đều để lại cho em, phí chia cũng đủ cho em không phải lo chuyện áo cơm. Chúng ta từng là vợ chồng, anh sẽ không bạc đãi em.
Vì thế, cùng tôi kết thúc cuộc hôn nhân ba năm.
“Vậy tình cảm thì sao?”
Tôi đạp thắng xe, quay đầu nhìn về phía Giang Dã: “Tất cả tuổi thanh xuân của chị đều hao tổn trên người em, bây giờ em nói với chị là sẽ không để chị chịu thiệt, vậy nỗ lực nhiều năm của chị tính là gì, tình cảm của chị đối với em tính là gì, chị... tính là gì?”
Tôi rống giận xong, Giang Dã trực tiếp choáng váng.
“Học, em sẽ học được chưa.” Cậu ấy ho nhẹ một tiếng: “Chuyện đó, chị... đừng khóc.”
Tôi có khóc không? Tôi chạm vào khóe mắt mình và thấy đúng là như vậy. Rơi nước mắt trước mặt một chàng trai nhỏ khiến tôi ít nhiều cảm thấy có chút mất mặt, tùy tiện lau lau tiếp tục lái xe.
Giang Dã cũng không nói nhiều nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-hong-va-sung-ngan/1.html.]
Việc tìm kiếm trường học diễn ra suôn sẻ. Đương nhiên cũng phải cảm ơn chồng cũ của tôi đã để lại cho tôi phí bồi thường ly hôn cao ngất ngưởng.
Tôi đã quyên góp tiền trực tiếp cho nhà trường để xếp Giang Dã vào lớp tốt nhất.
Làm xong một loạt chuyện này, tôi cảm thấy mình đã hoàn thành mọi trách nhiệm và để cho Giang Dã muốn làm gì thì làm.
Bình thường cậu ấy thường bận học còn tôi thì tăng ca về muộn, thế nên dù chúng tôi sống chung dưới một mái nhà nhưng không gặp nhau thường xuyên.
Thế nhưng mỗi ngày khi tôi về nhà, đèn trong phòng khách luôn sáng, Giang Dã cũng sẽ ra khỏi phòng để chào tôi và nói “chúc ngủ ngon”.
Tuy rằng chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng cũng lấp đầy nỗi cô đơn và nhếch nhác của tôi sau ly hôn.
Hôm nay là một ngày hiếm hoi tôi được tan làm sớm vì dự án đã được hoàn thành.
Đồng nghiệp Trương Cầm vội vàng thu dọn đồ đạc: “Tôi bận rộn với dự án này đến nỗi không có thời gian mang bữa trưa đến trường cho con trai.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Con trai của anh không phải đang học cấp ba sao? Trường học không có căn tin à?”
“Thời kỳ trung học là giai đoạn quan trọng, dinh dưỡng do căng tin trường cung cấp không đủ. Bọn nhỏ phải học tự học đến 9:00 tối mỗi ngày và phải tiếp tục làm bài tập khi về nhà. Làm phụ huynh chúng ta cũng không thể lơi lỏng.”
Lúc này tôi mới nhớ ra trong nhà tôi hình như có một chàng trai nhỏ sắp thi đại học.
Tôi hiện giờ coi như là nửa người nhà của cậu ấy, cũng không thể chỉ đón cậu ấy vào nhà mà không hỗ trợ cậu ấy về mặt tinh thần.
Cảm thấy có chút áy náy, tôi gửi tin nhắn cho chủ nhiệm lớp hỏi giờ tan học, chuẩn bị đón cậu ấy về nhà.
Khi tôi đến, cổng trường đã đầy ắp phụ huynh đến đón con. Họ đang ồn ào thảo luận về điểm số của con cái, về những bữa ăn dinh dưỡng mà họ đang chuẩn bị, áp lực của kỳ thi, v. v.
Tôi không thể nói gì nên tôi nhìn xuống điện thoại một lúc, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
Một nhóm nam sinh mặc đồng phục học sinh bước ra. Trong một đám củ cải xám xịt, tôi thấy được hành tây trong trẻo của nhà mình.
Dáng người cậu ấy cao ngất, lúc đi đường hơi cúi đầu, tất cả học sinh bên cạnh đều tụm năm tụm ba, chỉ có cậu ấy lẻ loi một mình, hơi có vẻ buồn bã.
Trong lòng hơi chua xót, tôi mở miệng gọi: “Giang Dã!”
Đầu tiên, Giang Dã sửng sốt, lập tức nhìn về phía tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đôi mắt vốn đã rũ xuống của cậu ấy đột nhiên mở ra, bên trong lóe ra vài phần ánh sáng không dễ phát hiện.
Cậu ấy bước nhanh về phía tôi, “Chị An, sao lại tới đây?”
“Dự án kết thúc rồi, tiện đường đón em tan học.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Dã hình như đặc biệt vui vẻ.
Cậu ấy hỏi tôi: “Sau này mỗi ngày chị đều đón em sao?”
“Lại còn mỗi ngày, em cũng đừng được voi đòi tiên.”
Sau đó Giang Dã lại cười.
Tôi quay đầu nhìn về phía cậu ấy, thấy một lúm đồng tiền nhỏ trên má phải của cậu ấy.
Tôi chưa từng biết thì ra Giang Dã còn có lúm đồng tiền.
Cậu ấy nói: “Không cần mỗi ngày, ban đêm nguy hiểm, em cũng không yên tâm để chị đi ra ngoài một mình.”
Trái tim trong nháy mắt đã bị đánh trúng.
Tôi đột nhiên nhận ra rằng dù Giang Dã biểu hiện thành thục cỡ nào, cuối cùng cậu ấy vẫn là một đứa trẻ cần được người khác yêu thương.