Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoa hồng rơi vào tay giặc - 4

Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:45:42
Lượt xem: 1,883

Khương Nhượng cũng không hỏi nhiều, chỉ trầm mặc đi theo bên cạnh tôi.

 

Nhà tôi và nhà họ Khương không ở cùng một tuyến đường, đi tới trạm tàu điện ngầm thì phải tách ra. Khương Nhượng có thể không yên lòng về tôi, vẫn trầm mặc quẹt thẻ vào trạm.

 

Tôi bất đắc dĩ cười cười: “Cậu đi theo làm gì, nhà cậu ở đầu kia.”

 

Khương Nhượng mím môi, đơn thuần cười: “Không sao, lo lắng cho chị. Đưa chị lên tàu điện ngầm em sẽ đi.”

 

Đang là giờ tan tầm, trạm tàu điện ngầm tấp nập người. Tôi vẫy vẫy tay với Khương Nhượng, ý bảo cậu ấy quay lại.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Khi tàu điện ngầm đến ga, cửa toa từ từ mở ra. Khương Nhượng đứng ở phía sau đột nhiên nói: “Ân Âm... chị đừng vì người không xứng đáng mà buồn.”

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại câu nói này, đám đông đã chen vào tàu.

 

Tuy nhiên lúc này, bùa bình an treo trên túi đã rơi xuống đất. Tôi muốn quay lại nhặt nhưng có quá nhiều hành khách, đông đến mức tôi không thể di chuyển được.

 

Khương Nhượng đứng trên sân ga phát hiện ra bùa bình an, cậu ấy bước lại gần và muốn nhặt nó lên. Tôi vội vàng nói với cậu ấy: “Khương Nhượng, không cần nhặt. Tôi không muốn nữa.”

 

Tôi không muốn cậu ấy nhặt nó lên. Đối với tôi, đây là một sự xấu hổ. Ngoài ra còn có một chiếc nhẫn bạc được giấu trong bùa bình an. Đó là một chiếc nhẫn thủ công mà Khương Mẫn đã làm cùng tôi.

 

Hắn đã khắc tên viết tắt của cả hai chúng tôi và chúng tôi giữ nó cho nhau. Khi đó Khương Mẫn ngồi cúi đầu tạo vết rãnh trên nhân, giọng điệu thoải mái nhưng vô cùng nghiêm túc: "Cậu phải giữ kỹ chiếc nhẫn này. Chúng ta sẽ lấy nó ra ngắm nhìn sau mười năm nữa. Đó sẽ là thỏa thuận mười năm của chúng ta.”

 

Tôi hỏi hắn rằng thỏa thuận mười năm là gì. Hắn cười và nói: “Muốn thỏa thuận gì cũng được”.

 

Câu nói này rất mơ hồ và khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi bảo quản nó rất cẩn thận. Mang nó theo bên mình vì sợ mất nó.

 

Nhưng rốt cuộc đây chỉ là một trò đùa.

 

Chỉ những kẻ ngốc mới nhớ điều đó. Vậy là Khương Mẫn đã quên chuyện đó từ lâu rồi.

 

“Xin lỗi”

 

“Tránh đường một chút tôi muốn xuống tàu.”

 

Tôi cố gắng xuống khỏi tàu và lấy lại bùa bình an trước khi Khương Nhượng tìm thấy chiếc nhẫn. Tuy nhiên, dù có cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể đẩy lùi được bức tường người quá đông đúc.

 

Vào giây phút cuối cùng khi cửa tàu đóng lại, tôi thấy cậu ấy cụp mắt xuống và nhặt bùa bình an lên. Ngay lúc đó, một chiếc nhẫn bạc lăn ra.

 

04

 

Trở về tôi trực tiếp cài đặt Khương Mẫn vào danh sách không được làm phiền.

 

Mấy ngày liền tôi cũng không trả lời tin nhắn của hắn.

 

Khương Mẫn lo lắng, gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không thèm nhận.

 

Cuộc tình thầm yêu trộm mến này mọi người đều biết, đã đến lúc đặt dấu chấm hết rồi.

 

Tôi không ngốc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-hong-roi-vao-tay-giac/4.html.]

Nếu như không có Khương Mẫn ngầm đồng ý cùng thái độ mập mờ không rõ, tôi căn bản sẽ không lãng phí thời gian trên người hắn.

 

Là hắn luôn cho tôi một loại ảo giác, chúng tôi chưa thành đôi, là vì hắn không dám thay đổi mối quan hệ của chúng tôi từ bạn bè thành người yêu. Hắn sợ không thể thành đôi, ngay cả bạn bè cũng không làm được.

 

Tôi đau lòng hắn vì cẩn thận từng li từng tí cũng như sự nhạy cảm của hắn cho nên mới ngầm đồng ý để cho hắn hết lần này đến lần khác mượn danh nghĩa bạn bè đùa bỡn tôi trong lòng bàn tay.

 

Đúng vậy, tôi thật sự rất thích Khương Mẫn. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi sẽ vì thích một người mà mất đi tôn nghiêm của mình.

 

Mở tủ quần áo ra, nhìn nửa tủ quần áo tất cả đều là những bộ váy màu trắng xinh xắn, tôi gói toàn bộ lại và đem ra bán cho tiệm thu hồi đồ cũ.

 

Chờ thu dọn xong hết đống đồ, tôi thấy điện thoại có thêm mấy cuộc gọi nhỡ.

 

Bỏ qua cuộc gọi của Khương Mẫn, tôi gọi lại cho Khương Nhượng.

 

Cậu ấy nhanh chóng nhận điện thoại.

 

“Hôm nay là buổi học cuối cùng, chị còn thiếu một bài chưa có giảng, hôm nay chị có tới không?”

 

Cậu ấy lại bổ sung: “Tuần này Khương Mẫn không về.”

 

...

 

Lúc tôi đến nhà họ Khương, Khương Nhượng nhìn thấy tôi thì sửng sốt, một lát mới phục hồi tinh thần.

 

Tôi cũng không ngẩng đầu thuận miệng nói: “Sao thế, không nhận ra tôi à?”

 

Khương Nhượng trầm mặc một lát: “Không... chỉ là có chút bất ngờ...”

 

Tôi không mặc đồ trắng như hoa dành dành vô hại nữa, tôi mặc chiếc váy yếm ngắn, trang điểm tông khói. Đây mới thật sự là Ân Âm.

 

Kết thúc tiết học cuối cùng, trong lòng tôi có loại cảm giác nói không diễn tả được.

 

Sau này cũng không cần đến nhà họ Khương nữa. Quan hệ với Khương Mẫn cứ như vậy dừng lại.

 

Khương Nhượng đột nhiên đưa cho tôi một thứ, tôi cúi đầu nhìn, là bùa bình an rơi ở ga tàu điện ngầm ngày hôm đó.

 

Giọng Khương Nhượng nghe có chút áy náy: “Bên trong hình như có nhẫn, nhưng lăn vào khe hở sân ga, em không tìm được.”

 

Tôi cười và thở phào nhẹ nhõm.

 

“Không sao đâu.”

 

Có lẽ dì Khương và chú Khương cũng đoán được chuyện giữa tôi và Khương Mẫn, cảm thấy mắc nợ tôi, cũng có lẽ là sợ tôi nghĩ không sáng suốt, thỉnh thoảng lại bảo Khương Nhượng mời tôi ăn cơm, đi dạo trung tâm thương mại.

 

Tôi nhìn Khương Nhượng bên cạnh mua trà sữa xong, bất đắc dĩ: “Khương Nhượng, cậu sắp thi đại học rồi, cuối tuần còn có thời gian ra ngoài ăn cơm sao?”

 

Khương Nhượng ngại ngùng cười: “Không có việc gì, chút thời gian ấy đối với em mà nói không tính là gì cả.”

 

Quả thật, chỉ cần cậu ấy không trượt kỳ thi nghĩa là cậu ấy đã đi đúng hướng.

 

 

Loading...