Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoa Đăng Gửi Tương Tư - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-01-28 03:24:17
Lượt xem: 241

19

Từ sau lần đó, Diệp Khanh không còn tham gia vào những trò quậy phá của bọn ta nữa, khiến chúng ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

 

Gần đến Tết, bọn ta cũng bị giữ chân ở nhà, phải theo người lớn đi tặng quà Tết, dự các buổi tiệc, chẳng còn cơ hội ra ngoài quậy phá.

 

Trong cung tổ chức đại yến mừng năm mới, đầy đủ sơn hào hải vị, ca múa biểu diễn và pháo hoa. Ai nấy đều nói cười vui vẻ, cảnh tượng vô cùng yên bình.

 

Hoàng đế cậu nói rằng, sau Tết các gia đình phải quản lý con cái, chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu.

 

Ông còn đặc biệt nhắc đến ta: "Tuyết Sinh, lần này ngươi định tham gia không?"

 

"Thưa ngài, thần còn chưa nhận biết hết mặt chữ."

 

Hoàng đế ánh mắt sáng lên: "Vậy càng tốt, để Diệp Khanh dạy dỗ ngươi, hai đứa đừng đối đầu nhau nữa."

 

"Ngài…"

 

Mẫu thân liền nhéo ta một cái: "Còn không mau cảm tạ bá phụ!"

 

Đối diện với ánh mắt đầy đe dọa của mẫu thân, ta đành miễn cưỡng đứng dậy: "Đa tạ ngài, thần nhất định sẽ học hành chăm chỉ."

 

Ông mỉm cười: "Mau đi mời rượu Diệp đại nhân đi."

 

[...]

 

Mẫu thân lại nhéo ta thêm một cái nữa, thì thầm: "Mẫu thân sẽ cho ngươi một trăm lượng."

 

Ta nghiến răng, bưng chén rượu bước đến bàn của Diệp Khanh: "Diệp đại nhân, từ nay tiểu tử làm phiền ngài, tiểu tử nhất định sẽ học hành tử tế."

 

Diệp Khanh lại trở về dáng vẻ ôn nhuận nho nhã như ngày trước, mỗi cử chỉ đều toát lên phong thái.

 

Chẳng lẽ hắn thực sự đã hóa thành yêu quái?

 

Diệp Khanh nhìn ta chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm như vực, thật khiến người khác rùng mình.

 

Hắn từ tốn nâng ly, khẽ chạm vào ly của ta: "Thật vinh dự."

 

Tim ta như thắt lại, ta uống cạn ly rượu trong một hơi rồi vội vàng quay trở lại chỗ ngồi.

 

Ta cảm thấy lưng mình như bị ánh mắt của hắn đốt cháy.

 

Tên Diệp Khanh này ngày càng kỳ quái.

 

Nhưng  Hoàng đế thực sự rất cao tay, chỉ một chiêu đã phá tan những lời đồn thổi mập mờ giữa ta và Diệp Khanh, khôi phục danh dự cho hắn với tư cách quan viên.

 

 

 

20

 

 

 

Qua năm mới, ta tròn mười sáu tuổi và thật không ngờ, ta đã đến kỳ kinh nguyệt.

 

 

 

Ta ngồi xổm trong tư thế mã bộ, quần dính đầy máu, trố mắt nhìn phụ thân.

 

 

 

Ngay lập tức, ông hét lên: "Phu nhân! Phu nhân! Hài nha của chúng ta đang chảy máu!"

 

 

 

May mắn là chuyện này xảy ra trong nội viện, ngoài ma ma của mẫu thân thì không ai biết.

 

 

 

Dù phụ mẫu ta có phần lơ đãng, nhưng viện của ta nằm ngay sát cạnh họ, và chỉ có mình ta ở đó, không có bất kỳ tùy tùng nào.

 

Bọn Tiểu Ngộ ở tiền viện, nếu không có việc gì thì sẽ không đến nội viện. Chỉ khi nào ta gọi, họ mới đi cùng ta ra ngoài.

 

Khi Khổng ma ma biết ta là nữ, bà như bị hồn phách bay mất.

 

"Ma ma?" Ta vẫy tay trước mặt bà, "Ma ma?"

 

"Ơ? Ơ... công tử... không phải, tiểu thư..." Bà lắp bắp, vô cùng bối rối.

 

Ta thấy buồn cười, vỗ vai bà: "Cứ gọi ta là công tử đi, ta nghe thuận tai hơn."

 

Sau khi dạy cho ta một số điều về nữ nhi, Khổng ma ma quay lại mắng phụ mẫu ta một trận té tát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-dang-gui-tuong-tu/chuong-9.html.]

Bà nói: "Một cô nương tốt đẹp như thế này mà lại nuôi thành ra thế này, sau này làm sao mà gả chồng được?"

 

Khổng ma ma tức giận mắng: "Mười sáu tuổi rồi mới có kinh nguyệt, n.g.ự.c thì chưa phát triển, đây chẳng phải là do nuôi dưỡng không cẩn thận sao? Sau này còn sinh con được nữa không?"

 

 

 

Phụ thân ta thản nhiên đáp: "Chắc gì đã có người chịu cưới."

 

 

 

Khổng ma ma tức đến mức đảo mắt, nhìn chằm chằm vào mẫu thân ta: "Công chúa, người làm mẹ mà như thế này à? Năm xưa tiên hoàng và tiên hoàng hậu đâu có nuôi người kiểu này?"

 

 

 

Mẫu thân ta bĩu môi: "Cùng lắm thì chọn phò mã ở rể, có gì to tát đâu."

 

 

 

Cuối cùng, Khổng ma ma bị hai người họ làm tức đến ngất xỉu.

 

 

 

Sau một hồi chăm sóc vất vả, Khổng ma ma tỉnh lại, nắm tay ta mà khóc: "Tội nghiệp cho đứa trẻ."

 

 

 

Ta chỉ đành gật đầu tỏ vẻ đồng cảm, dù trong lòng chẳng thấy mình đáng thương chút nào.

 

 

 

So với những tiểu thư khuê các trong kinh thành, quanh năm không ra khỏi cửa, suốt ngày phải học nữ tắc và nữ đức, ta cảm thấy mình thật sự may mắn.

 

 

 

Cả đời mặc nam trang cũng chẳng có gì là không tốt.

 

 

 

Tự do tự tại, muốn làm gì thì làm.

 

21

Khổng ma ma bắt đầu quản lý ta chặt chẽ hơn.

 

Hồng Trần Vô Định

Không được chạm vào nước lạnh, không được uống đồ lạnh, không được ra ngoài hứng gió hay giẫm lên tuyết.

 

Thậm chí, bà còn chuyển hẳn vào viện của ta để canh giữ.

 

Ta bị nhốt suốt bảy ngày, uống bảy ngày thuốc đắng, mãi đến Tết Nguyên Tiêu mới được ra ngoài.

 

Tết Nguyên Tiêu năm nay có hội đèn lồng, ta liền dẫn Tiểu Ngộ thẳng tiến đến khu đèn hoa, quyết tâm giành được vài chiếc đèn lồng đẹp để mang về tặng Tiểu Hổ, Tiểu Cương, Tiểu Sơ đang bị thương.

 

Nhưng khổ nỗi, với kiến thức hạn hẹp của mình, ta và Tiểu Ngộ vắt óc mãi cũng không đoán đúng được câu nào.

 

Đang cau mày suy nghĩ và càng lúc càng bực bội thì Tiểu Ngộ huých ta một cái: "Nhìn kìa, bên đó."

 

Quả nhiên, Diệp Khanh đã có trong tay mấy cái đèn lồng rồi!

 

Hắn đứng trước đèn hoa một lát, rồi cứ thế đoán được thêm một chiếc đèn nữa.

 

"Chu Tuyết Sinh!" Triệu Ngọc ló đầu ra giữa đám đông.

 

"Ê, ở đây!" Mắt ta sáng lên.

 

Đợi hắn chen lại gần, ta lập tức kéo hắn đến quầy đoán đố: "Mau, đoán đi!"

 

Hắn đọc câu đố rất lưu loát, nhưng khi đến lúc đoán thì lại im thin thít.

 

Ta cau mày liếc xéo hắn: "Không phải đã học vài năm rồi sao? Sao dễ thế mà cũng không đoán ra, ông chủ bảo đây là câu dễ nhất đấy."

 

"Ta học là để đọc binh thư, không phải để đoán đố đèn."

 

Cũng có lý.

 

Ta lại gọi Lý Tĩnh Tùng và Diệp Lan đến, cộng thêm mấy người tùy tùng nữa, bảy tám người gắng sức mới đoán được ba câu.

 

Còn thiếu mấy chiếc đèn nữa!

 

Ta bực mình nói: "Các ngươi toàn là con nhà danh gia vọng tộc, chẳng lẽ không ai học hành đàng hoàng sao?"

 

Diệp Lan chỉ về phía Diệp Khanh không xa: "Trạng nguyên đấy, người học giỏi nhất đây."

 

Ta quyết tâm, khí thế hừng hực chen qua đám đông, túm lấy cổ tay Diệp Khanh, chỉ vào chiếc đèn lồng hình con chim ưng trên giá: "Đoán đi!"

Loading...