Hình Như Thiết Lập “Trà Xanh” Của Tôi Sụp Đổ Rồi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-09 11:21:21
Lượt xem: 590
[FULL] Hình Như Thiết Lập “Trà Xanh” Của Tôi Sụp Đổ Rồi
Tác giả: Là Ân Quả Đây
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Hệ thống Tiểu Trà nói rằng cách công lược đỉnh cao nhất thường chỉ cần phương pháp đơn giản nhất.
Vì vậy, bạch liên hoa lão làng tôi đây giả vờ yếu đuối ngã xuống trước mặt Bùi Tứ.
Anh ta đút tay vào túi, nhướng mày: "Ngã ngay giữa đường? Chân cô có vấn đề à?"
Ai ngờ, tôi lại buột miệng nói thật: "Ngã hoàn hảo như vậy mà anh lại bảo chân tôi có vấn đề? Chắc đầu anh mới có vấn đề ấy! Để anh mắc bẫy, tôi đã luyện tập cả trăm lần, đúng là đàn gảy tai trâu!"
Bạn trai cũ đứng cạnh kinh ngạc: "Vậy cô xem tôi là gì?"
"Tôi xem anh như cây ATM."
Tôi: "???"
Cứu tôi với!
Tôi thật sự không kiểm soát nổi miệng mình!
1
Có lẽ hình tượng tâm cơ đã ăn sâu vào lòng, nên khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đã bị ràng buộc với hệ thống công lược Tiểu Lục Trà.
Hệ thống yêu cầu tôi giả vờ yếu đuối và làm theo những gì nó chỉ dẫn để công lược học sinh giỏi Bùi Tứ của trường.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Nhưng tôi đã từng nghe nói về Bùi Tứ, đó chỉ là một anh chàng thẳng thắn, không hiểu phong tình.
Điều đáng chú ý nhất là có tin đồn một cô gái chặn đường tỏ tình với Bùi Tứ, nhưng cô ấy ngay lập tức bị từ chối vì lý do: anh ta không thích con gái!
Vì vậy, tôi quyết định lắc đầu ngay lập tức.
"Anh ta vốn không thích con gái, lại càng ghét mấy đứa trà xanh, thế nên tôi chẳng đời nào thành công được đâu."
"Hay cậu thử chọn người khác đi? Biết đâu tỷ lệ thành công lại cao hơn đấy."
Hệ thống nhỏ có chút bối rối, rồi phát ra một âm thanh nhỏ xì xì.
"Nhưng nếu cô thành công, phần thưởng mà cô nhận được sẽ lên tới một ngàn vạn đấy."
Tôi: "!!!"
Không hổ danh là hệ thống, nắm đúng điểm yếu của tôi!
Vì sao tôi vẫn luôn giả vờ đi làm trà xanh á?
Còn không phải vì tôi không có tiền sao?
Tôi là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện. Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp và thuần khiết như bạch liên hoa nhỏ, tôi mới có thể giả vờ yếu đuối và tội nghiệp để học hành đến tận đại học. Nếu không, trẻ mồ côi nhiều như thế, ai sẽ quan tâm một cô bé có được học hành hay không?
Không biết có phải do thiên phú đặc biệt hay không, từ nhỏ tôi đã biết mình cần giả vờ như thế nào để có thể sống tốt hơn.
Và thế là tôi đã luôn hành động như vậy.
Giống như bây giờ, khi có người chặn đường tỏ tình, tôi chỉ cần khẽ siết góc áo, giả vờ lúng túng, rồi nhẹ nhàng nói vài câu.
"Bạn học này, cảm ơn anh vì đã thích em, nhưng chỉ riêng việc sống thôi đã chiếm hết thời gian của em rồi. Thế nên em thật sự không có sức để yêu đương."
"Xin lỗi anh, em phải đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống."
Kết hợp với ánh mắt yếu đuối như muốn khóc nhưng lại thôi, ai mà nỡ trách tôi chứ?
Chàng trai trước mặt đương nhiên cũng không đành lòng. Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, lắp bắp nói: "Thật ra em không cần vất vả như vậy đâu, anh có thể nuôi em mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hinh-nhu-thiet-lap-tra-xanh-cua-toi-sup-do-roi/chuong-1.html.]
Bề ngoài tôi tỏ vẻ tổn thương, nhưng thực ra trong lòng tôi đã mắng anh ta thậm tệ.
Đàn ông ấy à, khi thích bạn, muốn theo đuổi bạn, họ nói toàn những điều hoa mỹ. Nào là "anh sẽ nuôi em" các kiểu, vẽ hết cái bánh này đến cái bánh khác.
Nhưng khi thời gian trôi qua, tất cả đều trở thành sự chê bai. Họ sẽ nói bạn là một đứa con gái õng ẹo yếu ớt, chỉ biết sống dựa vào đàn ông, hạ thấp bạn đến không đáng một xu.
Vậy nên những lời này, tôi tuyệt đối không tin.
Chàng trai dường như cũng nhận ra mình đã lỡ lời, cúi đầu hối hận: "Anh không có ý đó."
Tôi lập tức nói với vẻ thấu hiểu: "Em biết anh chỉ muốn giúp em chứ không có ý xúc phạm."
Khuôn mặt chàng trai lộ rõ vẻ xúc động, như trút được gánh nặng: "Vậy tối nay anh mời em ăn tối được không?"
"Đương nhiên là được."
Sau khi tiễn cậu ta đi, tôi xoa xoa khuôn mặt cứng đờ vì cười, rồi quay người bỏ đi.
Hệ thống nhỏ có vẻ bất mãn: "Chủ nhân, cô nói với cậu ta nhiều như vậy làm gì? Cậu ta đâu phải mục tiêu công lược, từ chối thẳng thừng là được rồi mà?"
Tôi đảo mắt.
Đúng là không đứng ở vị trí của người khác thì không biết được nỗi khó khăn của họ!
Cậu ta là con trai của hiệu trưởng, gia đình có quyền có thế. Chỉ cần cậu ta nói vài lời, tôi sẽ không bao giờ được nhận học bổng của trường nữa.
Nghĩ đến đây, tôi lại xác nhận thêm một lần nữa.
"Thật sự là có một ngàn vạn nếu như công lược thành công chứ?"
"Chắc chắn có."
Được, nhiệm vụ này tôi nhận!
Chỉ cần thành công, sau này tôi sẽ không phải lo sống dè dặt nữa.
2
Sau khi đạt được thỏa thuận, hệ thống nhỏ nhanh chóng phát động nhiệm vụ đầu tiên.
"Nhiệm vụ công lược đã kích hoạt: Gặp gỡ tình cờ."
Trong đầu tôi ngay lập tức hiện lên cảnh phải làm thế nào để gặp được Bùi Tứ.
Nhưng... điều này có phải quá sơ sài không?
Tôi ôm đầu, nơi đột nhiên đau nhói như bị điện giật, cảm thấy vô cùng bất lực.
Hệ thống nhỏ vội vàng an ủi: "Cách thức tán tỉnh đỉnh cao nhất thường chỉ cần những phương pháp giản dị nhất. Chỉ cần chủ nhân làm đúng cách, mọi thứ đều có thể thành công."
Nghe cũng có chút hợp lý.
Tôi đành phải đứng trước gương, luyện tập đi luyện tập lại, quyết tâm ra tay một lần là trúng đích.
Rất nhanh, ngày gặp gỡ định mệnh cũng đến.
Tôi mặc chiếc váy trắng nhỏ, ôm sách đi dọc con đường rợp bóng cây, chờ đợi cuộc gặp gỡ với Bùi Tứ.
Nhưng toi không hề ngờ rằng, người đi trước mặt tôi không chỉ có Bùi Tứ, mà còn có bạn trai cũ của tôi - Tề Hoài Ý và hoa khôi của trường - Tô Trà?
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, có lẽ nên dời kế hoạch này sang ngày khác?
Tôi quay người định rời đi.
Hệ thống nhỏ liền buông một câu khiến tôi đứng chôn chân tại chỗ.
"Nhiệm vụ yêu cầu phải thực hiện ngay bây giờ, nếu không sẽ trừ tiền trong quỹ nhỏ của chủ nhân đấy."
Tôi: "???"
Tôi biết ngay mà, làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống chứ!