HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - 8
Cập nhật lúc: 2024-06-15 22:37:47
Lượt xem: 11,841
Ta không còn là đứa trẻ nữa, tỷ tỷ quan sát kỹ càng như vậy, lời nói từng câu từng chữ đ.â.m vào tim ta, cuối cùng lại nói là quan tâm ta?
Ta không tin.
Tỷ tỷ lùi hai bước, trực tiếp quỳ xuống trước mặt ta.
“Hạnh Nhi, năm đó tỷ làm sai chuyện, chọn sai đường, khiến cha mẹ không vui, cuối cùng cũng làm cho mình không có chỗ dung thân.
“Muội không biết, khi tỷ phát hiện muội vẫn còn trinh tiết, tỷ đã vui mừng thế nào đâu!
“Hiện tại muội vẫn là một thiếu nữ, ta cũng khó khăn lắm mới hoàn tịch được, là lúc nên sửa sai rồi…”
Ta chỉ cảm thấy khắp người càng lúc càng lạnh, trực giác mách bảo ta tuyệt đối không muốn nghe những lời tiếp theo của tỷ.
“Câm miệng! Tỷ không được nói!”
Môi tỷ khẽ mấp máy—
“Hạnh Nhi, xin muội trả lại Lục Xuyên cho ta, hôn sự này vốn là của ta mà.”
Ta ném hành lý vào mặt tỷ, chỉ vào tỷ nghiến răng nói:
“Dương Hỉ Nhi! Tỷ phát điên gì vậy!”
Thấy ta không mềm lòng, tỷ thở dài đứng dậy, chậm rãi lau nước mắt trên mặt.
“Hạnh Nhi, xem ra hôm nay tỷ phải nói rõ ràng với muội rồi.”
Ta tức giận cười, “Ta và tỷ không có gì để nói, ta cũng không nợ gì tỷ, nhà ta nhỏ, không chứa nổi tượng Phật lớn như tỷ, tỷ mau cút đi.”
Tỷ không vội vàng, kéo ghế ngồi xuống.
“Hạnh Nhi, muội thật sự không có tư cách đuổi ta đi.
“Hôm nay ta chuộc thân có hỏi chủ bạ, nha môn đó hôn thư viết tên Dương Hỉ Nhi và Lục Xuyên, vốn dĩ, ta bán vào gian tịch thì hôn sự này xem như bị hoãn lại, nay ta đã hoàn tịch, Lục Xuyên trước đây không hủy hôn, hôn sự của chúng ta đương nhiên vẫn còn hiệu lực.”
“Dương Hạnh Nhi, ta mới là thê tử danh chính ngôn thuận của Lục Xuyên.”
Ta tay chân tê dại, “Dương Hỉ Nhi, tỷ thật không biết xấu hổ.”
Tỷ cười khanh khách, “Cần mặt mũi có ích gì? Cũng nhờ muội ta mới biết Lục Xuyên là phu quân tốt, ta quả nhiên mệnh tốt, hưởng hết vinh hoa phú quý của nhà họ Điền, cuối cùng lại nhặt được một nam nhân có bản lĩnh!”
Mắt ta tối sầm lại, nhưng vẫn cố gắng không để ngất xỉu.
“Tỷ đừng mơ giữa ban ngày, Lục Xuyên không thể chấp nhận tỷ.”
Dương Hỉ Nhi thản nhiên nói, “Ta nói cho muội biết, Hạnh Nhi, muội quả thật là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Lục Xuyên dù thích muội thế nào thì chàng cũng là nam nhân, là nam nhân thì không ai không háo sắc.”
“Ồ, đúng rồi, muội còn chưa biết nhỉ? Lúc đầu ta không chịu gả cho Lục Xuyên, chính là cha thả ta đi.”
Trước đây ta chỉ tức giận, lúc này lại như bị sét đánh trúng.
Cha thả Dương Hỉ Nhi đi?
16
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hiep-khach-tru-kien-sau/8.html.]
Ta không biết mình đi về nhà mẹ đẻ như thế nào.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dọc đường trong đầu ta chỉ có lời của Dương Hỉ Nhi.
Lúc đầu Dương Hỉ Nhi biết mình phải gả cho Lục Xuyên, một “sát thần”, đã tuyệt thực phản đối, cha mẹ thật sự đã hối hận.
Hối hận vì đã định ra hôn sự này.
Nhưng hôn thư đã qua nha môn, không có lý do gì để hủy hôn.
Tỷ tỷ tự nhốt mình trong phòng, nghĩ ra kế này.
Nếu cha mẹ không đồng ý, tỷ sẽ đ.â.m đầu tự vẫn, khiến họ không được gì.
Nếu cha mẹ đồng ý, tiền bán thân sẽ để lại cho đệ đệ, chỉ cầu cha mẹ cho tỷ một cơ hội.
Nếu tỷ có thể được ưu ái ở nhà họ Điền, tất nhiên sẽ có cách chăm sóc đệ đệ.
Vì vậy... sau khi tỷ tỷ bán thân vào nhà họ Điền, tất cả đều là diễn cho ta xem.
Chỉ để ta tình nguyện gả thay.
Trong lời của Dương Hỉ Nhi, thật giả lẫn lộn, ta không phân biệt được.
Ta chỉ biết, trong cả chuyện này, chỉ có ta là kẻ ngốc.
Dương Hỉ Nhi, đệ đệ, trong lòng cha mẹ tất cả đều đứng trên ta.
Tỷ nói: “Dương Hạnh Nhi, từ nhỏ ta đã ghét ngươi. Ta cũng là trẻ con, còn phải chia sẻ tinh lực chăm sóc ngươi, ta dù có trốn vào tiệm thêu cũng không thoát được ngươi, chủ tiệm thêu còn nói ngươi thuần thiện, muốn nhận ngươi làm đệ tử, dựa vào cái gì! Ngươi sinh ra đã là kẻ đòi nợ, là kẻ hút hết vận khí của ta!”
Ta loạng choạng đến trước cửa hàng thịt, thấy cha đang ch//ặt thịt lợn bên trong.
Ta phát ra tiếng khô khốc, “Cha.”
Cha ngẩng đầu nhìn ta, trong khoảnh khắc đó, ta không còn chịu nổi nữa, ngã xuống.
17
Khi mở mắt ra lần nữa, ta nằm trên chiếc giường thuở bé của mình, bên cạnh không có ai.
Trong sân vang lên tiếng mẹ ta vừa khóc vừa mắng:
"Hỉ Nhi, con thật không có lương tâm, đi lâu như vậy mà không gửi một tin tức nào về nhà, con có biết chúng ta lo lắng cho con biết bao nhiêu không?"
Dương Hỉ Nhi cũng khóc, "Mẹ, nữ nhi bất hiếu, giờ nữ nhi đã chuộc thân, chúng ta hãy sống tốt cùng nhau."
Sau đó là tiếng của cha ta.
"Chuộc thân rồi sao, ta biết mà, con thật biết cách xoay xở..."
Ta kéo thân thể yếu ớt bước xuống giường, khi di chuyển đến cửa thì họ nhìn thấy ta.
Trong sân im lặng một lúc.
Cảnh tượng thật ấm áp.