HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - 7
Cập nhật lúc: 2024-06-16 05:33:57
Lượt xem: 8,927
Lục Xuyên quay đầu nhìn ta.
"Đương nhiên Hạnh Nhi của ta là một cô nương tốt."
Ánh nắng mùa đông lạnh lẽo, nhưng như phủ lên người chàng một lớp viền bạc.
Ta vui mừng hẳn.
Quấn lấy chàng hỏi:
"Nói thêm đi, thêm nữa đi, ta tốt ở chỗ nào?"
"Mắt nhìn người tốt."
"Hả?"
"Lần đầu gặp đã biết ta là anh hùng."
"Xuyên ca chàng đang trêu ta!"
"Nàng phải uống thuốc đều đặn, ta còn đợi cùng nàng ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa đây, nữ hiệp g.i.ế.c lợn."
"Chàng nghe từ đâu ra vậy?"
"Đi mà hỏi nhị thúc của nàng."
"Tên này khó nghe quá, tặng chàng luôn đó!"
13
Chúng ta cứ thế đùa giỡn về nhà, đẩy cửa vào thấy tỷ tỷ đang phơi quần áo trong sân.
Ta rút tay đang đùa nghịch với Lục Xuyên lại.
Tỷ tỷ bưng chậu gỗ, cười nói: "Ta thấy trong phòng còn chất đống quần áo, dù sao hôm nay ta cũng rảnh rỗi, nên tự ý giúp Hạnh Nhi giặt rồi."
Lục Xuyên mặt mày u ám, kéo tay ta vào nhà.
"Nếu tỷ tỷ rảnh rỗi, chi bằng nghĩ cách làm sao dỗ được cha mẹ ruột của mình.
"Sau này đừng đến phòng chúng ta nữa, lần sau ta mặc kệ nàng ngủ ngoài đường hay ngủ trong miếu hoang, đừng đến trước mắt ta."
Đến cửa, ta ngoảnh lại nhìn, thấy tỷ tỷ bị Lục Xuyên mắng đến đỏ bừng mắt.
Như một đóa hoa sắp bị gãy.
Ta không đành lòng, "Tỷ, tỷ cứ nghỉ ngơi đi…"
Lục Xuyên bóp miệng ta, đẩy ta vào nhà, trước khi đóng cửa còn cười khẩy một tiếng với tỷ tỷ:
"Quên nói với tỷ tỷ, quần áo nhà chúng ta đều do ta giặt, tỷ làm tỷ tỷ chắc quên rồi, Hạnh Nhi thể hàn, không thể dính nước lạnh."
Vào nhà rồi, thấy Lục Xuyên mặt mày âm u, ta an ủi:
"Chuyện này là tỷ tỷ không đúng, chàng đừng giận nữa."
Chàng kéo ta ngồi xuống, nghiêm túc nói:
"Hạnh Nhi, nàng nghĩ xem, khi ở nhà họ Điền, tỷ tỷ nàng có xông vào phòng ngủ của người khác không?"
Ta không nghĩ đến chuyện này, giờ chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hiep-khach-tru-kien-sau/7.html.]
Lục Xuyên tiếp tục nói: "Nói một câu khó nghe, dù tỷ tỷ nàng trước đây đối xử tốt với nàng thế nào, nhưng sau khi nàng thay tỷ gả thay, mọi ân tình đều đã trả hết.
"Ta đi khắp nơi bao năm, loại người gì cũng đã gặp? Tỷ tỷ nàng lòng dạ không ngay thẳng, ta không thể giữ nàng lại.
"Ngày mai ta phải đi bảo tiêu, thời gian này nàng dọn qua ở với Lý thẩm, nể mặt nàng ta để tỷ tỷ nàng ở thêm một thời gian, đợi ta lần này xuất tiêu trở về, nàng ta nhất định phải đi."
14
Lục Xuyên đi áp tiêu từ sớm, trời chưa sáng đã khởi hành.
Buổi sáng, ta thu dọn hành lý, khóa cửa phòng chính, rồi gọi lớn về phía nhà phía tây.
“Tỷ tỷ! Tiêu cục có việc, thời gian này ta không về!”
Không có ai trả lời.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nghi hoặc tiến đến gõ cửa, thì nghe thấy tiếng mở cửa sân.
Tỷ tỷ mặt mày hồng hào từ ngoài bước vào.
Ta ngạc nhiên, “Sáng sớm tỷ đi đâu vậy?”
Tỷ tỷ từ trong n.g.ự.c rút ra một tờ giấy, cười mỉm mở ra trước mặt ta, “Ta đi hoàn tịch.”
Ta ngạc nhiên, bán thân ký có hai bản, một bản ở chủ nhà, một bản ở quan phủ. Chủ nhà thả người, thì phải mang bản của chủ nhà đến nha môn, hủy bỏ bản của quan phủ, đăng ký vào sổ mới tính là hoàn tịch. Trước đây cũng chưa nghe tỷ tỷ nói nhà họ Điền trước khi đi trả lại bán thân ký cho tỷ ấy mà?
Tỷ tỷ nói: “Ta cũng không ngờ lại dễ dàng như vậy, ta đến nha môn nói nhà họ Điền đã bỏ trốn, ta không kịp chuộc thân, nên dâng tiền chuộc thân cho quan lớn, họ liền mắt nhắm mắt mở trả lại bán thân ký cho ta.”
Cách làm này thật sự làm ta kinh ngạc.
Ngày tỷ tỷ đến, trên đầu cài trâm bạc, giờ đã đổi thành một cây trâm gỗ chạm khắc thô kệch.
Dù sao đi nữa, có thể chuộc thân luôn là chuyện tốt.
Tỷ tỷ thấy ta đeo hành lý, hỏi ta đi đâu?
Ta lại kể cho tỷ nghe lý do một lần nữa.
Tỷ tỷ mím môi, đôi mày liễu hơi nhíu lại.
“Hạnh Nhi, muội đừng vội đi, tỷ tỷ hỏi muội chuyện này.”
15
“Muội muội vẫn chưa viên phòng với Lục Xuyên phải không?”
Tỷ tỷ vào thẳng vấn đề, ta không kịp trở tay, ngẩn người tại chỗ.
Thấy trong mắt tỷ tỷ hiện lên vẻ dò xét, ta chỉ cảm thấy trong lòng bừng lên lửa giận, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn.
“Tỷ tỷ hỏi chuyện này để làm gì?”
Thấy ta giận, tỷ tỷ vội nắm lấy tay ta, “Tỷ tỷ thương muội nên mới hỏi vậy.
“Hôm tỷ mới đến thấy muội từ phòng phía tây dọn ra là đoán được rồi, hôm qua vào phòng hai người thấy có cái chăn đặt ở góc, mặt sau còn dính đất…”
Tỷ tỷ vừa nói, vừa bắt đầu khóc, “Nói cho cùng là ta hại muội, Lục Xuyên đến giờ vẫn chỉ xem muội như muội muội, ta thật không phải người, để muội vì ta mà chịu cảnh góa bụa! Làm lỡ cả đời muội!”
Ta từ từ rút tay lại, mặt không biểu cảm hỏi:
“Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ muốn nói gì?”