Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hệ Thống Giả Nai - 22

Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:49:57
Lượt xem: 11

Không ngoài dự đoán của Tạ Phong Tư, thái độ của ông ta sau khi mang theo đĩa bánh vào trong thay đổi một trời một vực. Một phút trước ông ta vẫn còn tàn nhẫn đánh đập Tiết Dạ, một phút sau ông ta đã có thể hướng Tiết Dạ nói lời ngon tiếng ngọt.

 

"Tiểu bảo bối, bị đánh có đau không? Có cần ta bôi thuốc cho con không?"

 

"Tiểu bảo bối, con làm sao lại quen được tên nhóc nhà hành xóm vậy? Có vẻ như tên đó rất quan tâm đến con, còn tự mình đem cái bánh 600.000 đồng đến cho con ăn này."

 

"Tiểu bảo bối, con có muốn ăn luôn không hay để ăn cơm xong thì ăn?"

 

"Tiểu bảo bối..."

 

Nam trung niên một câu tiểu bảo bối, hai câu cũng tiểu bảo bối. Thái độ nịnh bợ cực kì trắng trợn khiến một đứa nhóc mới 12 tuổi như Tiết Dạ cũng có thể dễ dàng nhận ra. Cậu đương nhiên nhận ra cái bánh này của ai, cũng biết "tên nhóc hàng xóm" trong câu nói của ba ba là ai. Vừa rồi khi Tạ Phong Tư tới, cậu cũng len lén trốn bên trong nhìn ra ngoài, cũng đã thấy được toàn bộ cảnh tượng bên ngoài cửa.

 

Cậu thật sự không ngờ, thầy thể dục sẽ tự mình mang bánh sang cho cậu, càng không ngờ giá trị của cái bánh này lại to lớn như thế. Một người như cậu, sao lại có thể được một người như thầy quan tâm? Chiều hôm nay, cậu vốn không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy tới nhà thầy gõ cửa.

 

Thời điểm thầy xuất hiện, cậu chỉ muốn ngay lập tức chạy về nhà... nhưng trong nhà còn có bạn của ba ba, ông ta rất đáng sợ, hơn nữa, cậu còn nhìn thấy sắc mặt của thầy không tốt. Cậu không biết vì sao khi ấy lại lo lắng, lại muốn ở bên cạnh chăm sóc thầy nên đã bất chi bất giác theo thầy vào nhà.

 

Nếu không phải cuối cùng bị ba ba gọi về, có lẽ cậu vẫn muốn ngồi ở vị trí êm ái kia, ngửi hương vị đồ ăn thơm ngọt, lén lút quan sát thầy giáo. Cậu biết hành động vụng trộm của mình thật sự rất xấu, nhưng cậu lại không muốn chấm dứt hành động đó. Cậu sợ sau này thầy giáo phát hiện ra hành động của cậu thì thầy sẽ rất tức giận, sẽ không còn quan tâm cậu nữa.

 

Đến bây giờ, khi đối diện với lời ngon ngọt đầy giả dối của ba ba, rồi lại đối diện với chiếc bánh ngon ngọt nằm trong chiếc bát sang trọng, cậu vẫn không dám tin sự kiện kia đã xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-thong-gia-nai/22.html.]

 

Nam trung niên thấy Tiết Dạ ngẩn cười một lúc lâu, ông ta liền không còn chút kiên nhẫn, xách lấy cổ áo Tiết Dạ, ném lên trên bàn ăn: "Ngây ra đó làm gì? Còn không mau ăn bánh đi, nếu tiểu bảo bối không ăn hết, tên nhóc kia chắc chắn sẽ tới đây gây sự với tao."

 

Tiết Dạ bị nam trung niên mạnh mẽ ấn ngồi xuống ghế, thái độ mặc dù vẫn còn hơi hung hăng nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Đáy lòng nhỏ bé của Tiết Dạ không khỏi trùng xuống, ánh mắt nhìn miếng bánh trước mặt cũng đầy ngọt ngào. Tầm mắt không hiểu sao mờ đi, cậu vụng trộm vươn tay lau đi giọt nước trực chờ lọt ra khỏi hốc mắt.

 

Nếu là bình thường, hành động nhỏ này của cậu chắc chắn ba ba không phát hiện. Nhưng hiện tại, nam trung niên hận không thể lột da Tiết Dạ ra xem rốt cuộc thằng nhóc này có gì tốt mà tên nhóc hàng xóm kia lại quan tâm nó như thế... trừ việc dùng nó làm bao cát có chút mềm ra. Cho nên đương nhiên hành động lau nước mắt của cậu cũng bị ông ta nhìn thấy. Ông ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiết Dạ, hăng giọng hỏi: "Mày khóc cái gì? Người ngoài nhìn vào còn tưởng tao bắt nạt mày đấy!"

 

Giang sơn dễ rời bản tính khó đổi, nam trung niên chỉ ngon ngọt với Tiết Dạ được một hai câu, ngay sau đó ông ta liền lộ ra bản chất thật. Ông ta vung tay muốn tát Tiết Dạ nhưng khi Tiết Dạ theo bản năng co dúm người lại thì ông ta mới khựng người lại. Một lát nữa ông ta còn muốn để Tiết Dạ sang bên đó làm thân với tên hàng xóm kia, không thể đánh cậu được. Dù sao đi nữa cũng không thể để tên hàng xóm kia phát hiện ra việc ông ta bạo hành Tiết Dạ.

 

Nam trung niên thu tay lại, ngồi trở về ghế: "Ăn đi, ăn xong thì tự mang bát sang trả cho cậu ta. Nhìn cái bát sang trọng thế này chắc chắn cũng trị giá không ít tiền đâu. Tiểu bảo bối phải ăn cho cẩn thận đó!"

 

Tiết Dạ mím môi, mặc dù cậu không nỡ ăn mà muốn giữ chiếc bánh này làm kỉ niệm thì ba ba của cậu cũng không đồng ý cho cậu làm theo ý mình. Cuối cùng, Tiết Dạ chỉ có thể cắn răng ăn từng miếng bánh thơm ngọt đắt đỏ, cảm nhận từng sự dịu dàng tràn vào trong dạ dày.

 

Mẹ của Tiết Dạ không rõ là đi đâu nhưng hiện tại không hề có nhà. Phòng bếp rộng lớn lại chỉ có Tiết Dạ đối diện với nam trung niên. Bầu không khí giữa hai người bọn họ có phần ngột ngạt. Cho dù miếng bánh Tạ Phong Tư đem qua có ngon ngọt đến đâu cũng không thể giúp Tiết Dạ quên đi cái không khí đáng sợ mà nam trung niên tạo ra.

 

Bị nam trung niên nhìn chằm chằm, Tiết Dạ khó khăn lắm mới ăn hết bánh, cậu đặt thìa xuống bàn, thở dài một hơi: "Con ăn xong rồi ạ."

Mập

 

Không đợi Tiết Dạ có cơ hội nghỉ ngơi, nam trung niên ngay lập tức xách Tiết Dạ lên, ép cậu cầm lấy bát bánh trống rỗng, ném ra ngoài cửa: "Đem bát sang trả cho thầy của con đi, nhanh không muộn."

 

Tiết Dạ dép còn chưa kịp đi, đứng bơ vơ trước cửa nhà Tạ Phong Tư.

Loading...