Hệ Thống Giả Nai - 15
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:43:59
Lượt xem: 11
Nhóc lớp trưởng thích lấy lòng giáo viên đương nhiên sẽ không để Tiết Dạ có thời gian tự thú. Nó ngay lập tức chỉ về phía Tiết Dạ đang đứng, miệng không ngừng tố cáo: "Kia, cậu ấy ở kia. Chính là người lùn nhất đứng dưới gốc cây đó ạ."
Tạ Phong Tư dựa vào hướng chỉ tay của nhóc lớp trưởng, chuẩn xác đặt tầm mắt lên người Tiết Dạ. Tiết Dạ cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cậu không thể làm ngơ được nữa, khó khăn ngẩng đầu lên. Rõ ràng việc trở thành tâm điểm ánh nhìn khiến cậu không thoải mái... cậu có chút rụt rè lùi về phía sau một bước. Nếu ở đây có một cái hố lớn, Tạ Phong Tư chắc chắn đứa nhóc này sẽ không ngần ngại mà chui xuống.
Người bị tự kỉ thường có xu hướng sợ người lạ hoặc sợ bị chú ý!
Tạ Phong Tư nắm chắc chi tiết này, rất nhanh hướng đám nhóc bên kia giao việc: "Được rồi, việc này để thầy làm việc riêng với bạn... mấy trò qua bên gốc cây bên kia tập lại tư thế xuất phát cho thầy, tiết sau thầy sẽ kiểm tra."
Trẻ con rất dễ bảo, đặc biệt là trẻ con ở trong lớp học. Ngay sau khi Tạ Phong Tư vừa dứt lời, đám nhóc dưới sự chỉ đạo của lớp trưởng đã ngoan ngoãn đi sang một góc. Dĩ nhiên không phải đứa trẻ nào cũng sẽ chăm chỉ luyện tập theo lời giao phó của giáo viên. Sau khi đám nhóc tập tượng trưng vào lần liền bắt đầu túm năm tụm ba vào nói chuyện theo nhóm.
Tạ Phong Tư không có thời gian quản bọn nhóc, cũng không có ý định muốn quản. Toàn bộ quan tâm của y đều đã dồn hết lên một người rồi!
Tiết Dạ đứng dưới gốc cây, thấy Tạ Phong Tư tiến gần tới thì thần sắc có chút mờ mịt cùng run sợ.
Cậu nhớ ra người này! Đây không phải là vị hàng xóm mới chuyển tới ở bên cạnh nhà cậu ngày hôm qua sao? Cậu nhớ rất rõ, hôm qua người nọ có bấm chuông cửa nhà cậu, tặng cho gia đình cậu một phong bì rất dày. Cũng bởi vì số tiền đó mà ba ba của cậu hôm qua đã rất vui, nhờ đó mà hôm qua cậu không bị đánh! Hôm qua... là người hôm qua gián tiếp cứu cậu thoát khỏi trận đòn của ba ba.
Tạ Phong Tư nhận ra, ánh mắt của mục tiêu nhiệm vụ nhìn mình thay đổi rồi! Y cũng nhận ra sự thay đổi này là thay đổi theo chiều hướng tích cực. Kì thật, muốn y không nhận ra cũng khó. Trẻ con thường không giỏi việc che giấu đi cảm xúc của bản thân, đương nhiên một đứa trẻ mắc chứng tự kỉ cấp độ ba như mục tiêu nhiệm vụ lại càng không giỏi.
Ánh mắt nhỏ nhắn sáng ngời nhìn Tạ Phong Tư như đang nhìn thấy một mặt trời nhỏ không khác gì một d.a.o đ.â.m mạnh vào trái tim đóng băng đang trong giai đoạn tan chảy của y. Nhàm chán bao nhiêu năm nay, Tạ Phong Tư lần đầu tiên tìm được cảm xúc yêu thích khi nhìn một sự vật khác.
"Em tên là Tiết Dạ đúng không?" Tạ Phong Tư tiến gần đến bên cạnh Tiết Dạ, khom người nửa quỳ trước mặt cậu giúp cho Tiết Dạ có thể đối diện với mình dễ dàng hơn, cũng không sợ phải ngẩng đầu quá lâu sẽ mỏi cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-thong-gia-nai/15.html.]
Nhìn đi, trẫm thật quá có thiên phú chăm sóc người khác mà!
Trong lúc Tạ Phong Tư đang tự cao trong lòng, mục tiêu nhiệm vụ ở một bên không hề báo trước, đột ngột lùi về sau hai bước. Bởi vì quá gấp, phía sau lưng cậu lại là bồn cây xanh... Tiết Dạ không chú ý mà vấp phải thành bồn khiến cậu ngã ngửa về phía sau.
Thời tới rồi!
Tạ Phong Tư vốn là người có phản ứng rất nhanh. Trước khi Tiết Dạ chuyển động, y đã có thể đoán được dự tính của cậu vì thế thời điểm Tiết Dạ bị vấp ngã, y có thể dễ dàng tiến lên phía trước một bước, vươn tay túm lấy cổ áo đồng phục của mục tiêu nhiệm vụ.
Cổ áo bị kéo căng một chút, cân bằng của cơ thể vừa bị mất đi liền được lấy lại. Đợi Tiết Dạ ổn định lại, Tạ Phong Tư liền cực kì chuyên nghiệp lùi về phía sau một bước, duy trì khoảng cách sáu mươi phân với Tiết Dạ!
Mập
Không được đột ngột tiếp xúc quá gần với người bị tự kỉ. Đối với những người tự kỉ tự bế cần giữ khoảng cách nhất định trong những lần gặp đầu tiên, sau đó mới từng bước từng bước rút ngắn khoảng cách.
Tạ Phong Tư nhẩm đi nhẩm lại phương pháp tâm lý mà y học được trong đầu, cực kì nghiêm túc duy trì khoảng cách với Tiết Dạ, từ xa quan sát biểu hiện và thái độ của cậu.
Tiết Dạ mím chặt môi, cúi gằm mặt, ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên đối diện với Tạ Phong Tư.
Thật ngại quá! Cậu vậy mà lại có thể làm ra loại hành động c.h.ế.t tiệt này trước mặt y... liệu y có cảm thấy cậu hậu đậu không? Liệu y có cảm thấy cậu phiền phức không? Liệu sau này y có giúp cậu không bị ba ba đánh nữa không?
Tạ Phong Tư ở một bên không hề hay biết cái não nhỏ của Tiết Dạ bị cậu nhóc ép phải hoạt động quá công xuất. Y chỉ một lòng muốn chậm rãi rút ngắn khoảng cách với mục tiêu nhiệm vụ. Vì vậy, y cũng sẽ không bởi vì cậu không trả lời câu hỏi vừa rồi của mình mà bỏ cuộc.
Sống đến bằng này tuổi, trẫm còn chưa biết hai chữ thất bại viết như thế nào đâu.
Tạ Phong Tư động não suy nghĩ, sau đó tiếp tục hướng Tiết Dạ nói chuyện: "Em không thực hiện động tác thầy vừa dạy là do em không muốn thực hiện hay là không thể thực hiện?"