Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hệ thống đạt chuẩn năm sao - 9

Cập nhật lúc: 2025-01-05 08:41:28
Lượt xem: 706

Không muốn ngồi đối diện với hắn, tôi chủ động mở miệng. Nhưng Cố Hoài Nam nghe xong lời này, cũng sửng sốt. Hắn không tiếp thu ý kiến của tôi: “Tô Nam Ý, ở bên cạnh anh đi.”

 

Trong bảy năm tôi theo đuổi Cố Hoài Nam, hắn chưa bao giờ biểu đạt ám chỉ muốn phát sinh quan hệ gì với tôi. Náo loạn đến bây giờ, hắn đương nhiên càng không có hứng thú.

 

Không ngoài dự đoán của tôi, tuy Cố Hoài Nam định địa điểm gặp mặt ở khách sạn, nhưng nơi tôi được đưa đến lại là trường trung học mà chúng tôi từng cùng học.

 

Hôm nay là chủ nhật, trường học vốn náo nhiệt trong hồi ức không có ai, nhưng chuông tan học vẫn cứ cách mấy chục phút sẽ vang lên một lần.

 

Hồi trung học, tôi và Cố Hoài Nam khác lớp. Mỗi khi đến giờ học, tôi đều mặt dày đến phòng học Cố Hoài Nam tìm hắn, nói đùa là quan tâm phản ứng của hắn. Nhưng lần này, tôi đi bộ mệt mỏi, ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn thế giới mà tôi đã sống bảy năm.

 

Người chủ động mở đề tài liền trở thành Cố Hoài Nam: “Tô Nam Ý, lúc trước em hỏi Pikachu đứng lên sẽ biến thành cái gì, anh không trả lời, là bởi vì anh không biết. Sau đó, em nói đáp án, rằng nó đứng lên là lính bán tải, anh cũng không cảm thấy nhàm chán. Anh không cười, chỉ là không muốn cho em cảm thấy lấy lòng anh rất dễ dàng...”

 

Nghe Cố Hoài Nam nói thầm một hồi lâu, tôi kinh ngạc nháy mắt mấy cái: “Anh nói với tôi những thứ này làm gì?”

 

Lúc mới tới tôi quả thật xem Cố Hoài Nam làm trung tâm cho tất cả mọi chuyện. Nhưng kỹ xảo của tôi vụng về không thể làm cho hắn yêu mến là vì nước cờ của tôi kém, cũng không cao minh. Tôi sẽ không vì Cố Hoài Nam không phối hợp với tôi, yêu tôi mà chán ghét hắn.

 

Tôi chán ghét hắn, là bởi vì những chuyện cười không được đáp lại đó trở thành ác ý của bạn bè Cố Hoài Nam đối với tôi.

 

21.

 

Những người đó lừa tôi đến một góc không có camera giám sát, hắt từng chậu nước bẩn, nước thối lên người tôi. Dùng d.a.o rọc sách của tôi. Bôi hết chai keo này đến chai keo khác lên ghế của tôi...

 

Nhưng khi tôi đưa mấy thứ này cho Cố Hoài Nam, hắn lại chỉ lộ ra vẻ khinh miệt.

Hắn không biết tôn trọng, cho rằng tôi thích hắn, sẽ nhẫn nhịn tất cả mọi người bên cạnh hắn. Hắn không coi tôi là người, tôi tự nhiên cũng chỉ coi hắn là đối tượng công lược thuần túy.

 

“Cố Hoài Nam.” Nhìn ánh mắt mê mang của Cố Hoài Nam, tôi cười cười: “Nếu như anh đưa tôi tới đây, là muốn cho tôi nhớ tới những điều tốt đẹp lúc đó, vậy anh sai rồi.”

 

Vừa chỉ lên bục giảng, tôi nhàn nhạt cong môi: “Còn nhớ không? Chính là ở nơi đó, bạn bè của anh nói xấu tôi trộm đồng hồ của anh, lục lọi cặp sách của tôi trước mặt hai lớp. Sau đó, chiếc đồng hồ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, rơi ra dưới sự quan sát của hàng chục cặp mắt. Cố Hoài Nam, anh có muốn đoán xem khi đó tôi đang nghĩ gì không?”

 

Đồng tử Cố Hoài Nam co rút lại.

 

Nhưng tôi cũng không coi trọng chuyện đó: “Tôi đang nghĩ thảo nào, thảo nào sáng hôm đó anh lại chủ động mời tôi ăn sáng. Cảm giác thế nào khi chỉ cần tự tay đặt một chiếc đồng hồ đeo tay vào cặp sách của tôi là đã có thể vĩnh viễn đóng đinh tôi trên cột sỉ nhục? Cố Hoài Nam, anh hẳn là không quên chứ?”

 

Trong nháy mắt sắc mặt Cố Hoài Nam trắng bệch như bị sét đánh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-thong-dat-chuan-nam-sao/9.html.]

“Sao em lại...” Hắn kịp thời im lặng.

 

Nhưng tôi hiểu hắn quá rõ, chỉ nhìn vẻ mặt của hắn đã biết hắn muốn hỏi gì.

 

“Làm sao em biết là anh làm?”

 

Hắn cho rằng mình đã làm điều đó một cách hoàn hảo, cũng muốn tôi cam nguyện bị chẳng hay biết gì.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Không có lời giải thích.

 

Tôi nhìn vào mắt hắn thở dài: “Cho nên, Cố Hoài Nam, tôi không nợ anh. Cũng không phải bỗng nhiên không yêu anh, muốn đi yêu người khác. Tôi rời khỏi anh, là bởi vì anh làm tổn thương trái tim tôi.”

 

Nói xong, tôi đứng dậy muốn đi.

 

22.

 

Cố Hoài Nam lại đột nhiên hoàn hồn, một tay ôm eo tôi.

 

“Tô Nam Ý, nếu anh xin lỗi thì sao?”

 

Hắn khuỵu gối trước mặt tôi và từ từ quỳ xuống đất, ở nơi lần đầu tiên tôi thất vọng về hắn.

 

“Mấy năm nay là anh không hiểu chuyện, để cho em chịu ấm ức. Chỉ cần em không kết hôn với người khác, tất cả những gì em đề xuất anh đều có thể sửa.

 

“Tô Nam Ý...” Nói xong lời cuối cùng, hắn gần như thì thào tự nói: “Anh quen có em rồi, anh không thể trơ mắt nhìn em yêu người khác.”

 

Nhưng vậy thì sao?

 

Tôi nhìn sự mong chờ và tiếc nuối trong mắt hắn, rồi lần lượt gỡ những ngón tay của hắn ra.

 

“Cố Hoài Nam, không thể quay về được.”

 

Sau khi rời khỏi lớp học trước ánh mắt của hắn, tôi đi được một đoạn đường dài thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét đau lòng của một người đàn ông. Thanh âm đó, không khác mấy so với lúc tôi trốn trong nhà vê sinh khóc lóc sau khi bị hắn vu oan.

 

Cố Hoài Nam điên rồi, đây là đề tài mà giới nhân vật nổi tiếng thành phố B thích thảo luận nhất sau ngày đó. Họ nói hắn đã không đến công ty trong một thời gian dài. Họ nói chỉ cần nhắc đến tên của tôi là có thể đổi lấy một cơ hội không tồi ở chỗ hắn. Họ nói, con riêng của nhà họ Cố thật có năng lực, có thể thừa dịp Cố Hoài Nam thất tình, kéo hắn xuống ngựa...

Loading...