Hệ thống đạt chuẩn năm sao - 2
Cập nhật lúc: 2025-01-05 08:39:28
Lượt xem: 896
3.
Cha mẹ sợ tôi bị kích thích quá mức, vội vàng tiến lên đỡ lấy tôi. Những người bạn cũng nhao nhao ném cho tôi ánh mắt quan tâm. Chỉ có sắc mặt Cố Hoài Nam âm trầm đến mức dường như có thể nhỏ ra nước: “Tô Nam Ý!”
Hắn gằn từng chữ: “Em lặp lại lần nữa!”
“Ồ.” Tôi lạnh lùng nở nụ cười, gọi bảo vệ tiễn khách.
“Cố Hoài Nam, tôi không thích anh nữa. Sau này, xin anh bớt sủa như chó trước mặt tôi!”
Từ nhỏ đến lớn, Cố Hoài Nam chưa từng nhận được sự lạnh nhạt như vậy. Hắn tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn tôi. Một lát sau, không đợi được tôi đổi ý, không đợi bảo vệ chạm vào, vung tay áo xoay người rời đi.
“Nam Ý, cô có khỏe không?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau khi hắn đi, những người bạn tiến lên vây quanh, mỗi người một câu an ủi tôi, trong ánh mắt ai ấy toàn là đau lòng.
Trước đó, bọn họ đều cảm thấy tôi đầu hàng Cố Hoài Nam nên mới có thể không để ý tôn nghiêm đi theo phía sau hắn bảy năm. Nhưng bây giờ tôi đã nói rõ với hắn, bọn họ lại cảm thấy tôi chỉ là tức giận đến tàn nhẫn, đang nói mê sảng, không phải nghiêm túc.
Nhưng mà không sao, tôi sẽ từ từ dùng hành động chứng minh tôi không “Yêu” Cố Hoài Nam. Tôi thật sự không có việc gì cả.
Nhẹ nhàng đi tới trước mặt bánh ngọt, hai tay tôi chắp lại, giữ chặt ba mươi giây cuối cùng của sinh nhật, cầu nguyện với ngọn nến đang cháy: [Hãy để tôi về nhà sớm. Trong thế giới của tôi, mẹ vẫn đang chờ tôi.]
Tiệc sinh nhật náo nhiệt kéo dài đến nửa đêm.
Ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên tôi làm chính là chạy tới trường học của Chu Đình Chi tìm anh. Đáng tiếc đại học B là trường cũ trăm năm, quản lý nghiêm ngặt. Tôi không có thẻ sinh viên, bị bảo vệ chặn ở cửa.
Rơi vào đường cùng, tôi chuẩn bị bấm số điện thoại của Chu Đình Chi.
Nhưng trong nháy mắt ngước mắt lên, lại đột nhiên nhìn thấy anh cùng mấy chàng trai cao lớn đi về phía cửa.
“Chu Đình Chi!” Tôi kích động gọi anh một tiếng.
Chu Đình Chi nhìn lại khi nghe tiếng gọi nhưng trên mặt lại không có niềm vui bất ngờ nào.
4.
Anh bước chân dài, sải bước đi về phía tôi, dáng người cao gần một mét chín ném xuống trước người tôi một cái bóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-thong-dat-chuan-nam-sao/2.html.]
“Xảy ra chuyện gì?”
Anh hỏi trực tiếp như vậy khiến môi tôi giật giật, không phun ra âm thanh nào. Ngược lại mấy chàng trai vừa rồi đi cùng Chu Đình Chi lại tụ tập bên cạnh chúng tôi, vẻ mặt tươi cười: “Chu Bác*, đây là chị dâu à?”
*(Bác: uyên bác; thông tuệ; biết nhiều; tinh thông)
“Vừa hay đến giờ cơm. Chị dâu, chúng tôi mời chị ăn cơm cùng được không?”
“Chu Bác, cậu giấu chị dâu cũng quá tốt, chúng tôi không biết cô ấy xinh đẹp như vậy...”
Mấy cái miệng họ làm tôi đau đầu.
Nhưng tôi vừa định cự tuyệt, liền nhìn thấy trong đôi mắt không có cảm xúc gì của Chu Đình Chi có vẻ chờ mong.
Sao anh không phủ nhận tôi không phải bạn gái anh nhỉ? Ôm nghi vấn này, tôi nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý bữa cơm bọn họ mời.
Trong quyển sách mà tác giả chưa viết xong, thân phận của Chu Đình Chi kỳ thật rất xấu hổ. Ở đó, nhà họ Tô chỉ có một đứa con gái. Ông chủ nhà họ Tô thương tiếc vợ cả, không nỡ để bà ấy lại chịu nỗi đau sinh nở, nhưng không muốn gia sản sau này rơi vào trong tay người khác. Cho nên nguyên chủ vừa học đi, ông ấy liền mang theo nguyên chủ đến hơn một trăm cô nhi viện, ngàn chọn vạn tuyển, chọn ra Chu Đình Chi.
Khi đó, Chu Đình Chi còn chưa đầy bảy tuổi, một lần nữa có “cha mẹ”, trong mắt anh đều là vui sướng. Nhưng theo thời gian trôi qua, anh dần dần ý thức được, ông chủ nhà họ Tô nuôi anh không phải là nuôi con trai, mà là con rể. Ông ấy hi vọng Chu Đình Chi có thể kết hôn cùng nguyên chủ, dâng hiến cả đời cho nhà họ Tô.
Nhưng thật trùng hợp, ngay khi cha nuôi chuẩn bị đính hôn cho anh và nguyên chủ thì tác giả đã ngừng viết vì cảm hứng đã biến mất.
Còn tôi vì lái xe mệt mỏi mà xảy ra tai nạn ở thế giới của mình. Cho nên, khi hệ thống quăng tôi tới thế giới này, giao nhiệm vụ cho tôi hoàn thành công lược Cố Hoài Nam để đổi lấy cơ hội quay về thế giới hiện thực, tôi không hề do dự. Điều này cũng có nghĩa là Chu Đình Chi, người được đào tạo làm con rể nhà họ Tô từ nhỏ, không thể không nhìn vị hôn thê của mình đi theo người đàn ông khác.
5.
Để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mau chóng về nhà, qua bảy năm xuyên sách tôi dường như chưa từng tiếp xúc với Chu Đình Chi. Khi đó, trong mắt tôi đều là Cố Hoài Nam, tôi bệnh hoạn hy vọng hắn nhanh chóng chú ý đến tôi, yêu tôi.
Bây giờ, đối tượng công lược đã đổi thành Chu Đình Chi.
Kinh nghiệm thất bại trong bảy năm qua đã trở thành vốn liếng của tôi. Chúng không lúc nào là không nhắc nhở tôi rằng làm việc chăm chỉ không phải lúc nào cũng nhận được kết quả tốt.
Trong tình yêu, những thói quen nhỏ là vô cùng cần thiết.
Ngồi xuống cùng một bên ghế với Chu Đình Chi, tôi mượn động tác đặt túi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay anh: “Anh giúp em treo lên với, đặt ở đây hơi vướng.”
“Được.” Chu Đình Chi nhanh chóng đáp một tiếng, đứng dậy treo túi cho tôi.