[Hệ Liệt] VŨ LIÊN THIÊN TÔN - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-19 08:36:23
Lượt xem: 175
5.
Tôi vội hỏi: “Cửa phòng vệ sinh có khóa không?”
Lúc này “không lên bờ không đổi tên” mới kịp phản ứng, trốn vào trong phòng vệ sinh rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
"Trước tiên hãy gửi địa chỉ của cô qua tin nhắn riêng, tôi sẽ gọi cảnh sát cho cô!"
Không lên bờ không đổi tên run đến mức toàn bộ màn hình rung chuyển, trước khi cô có thể bắt đầu gõ cánh cửa bị đẩy ra một tiếng rầm.
Chỉ sau 3 giây, tay nắm cửa phòng vệ sinh được xoay liên tục, ổ khóa inox phát ra tiếng “cạch cạch” chói tai.
Không lên bờ không đổi tên ngã xuống sàn phòng tắm, hoàn toàn sợ hãi bối rối.
Không được, nếu cứ tiếp tục như thế này... khí sắc màu đỏ giữa hai lông mày của cô ấy ngày càng nặng hơn.
Trong lòng tôi thầm niệm: “Thiên Nhãn, khai!”
May mà “không lên bờ không đổi tên” sống cách tôi không xa.
Tôi lấy chiếc điện thoại nắp gập nhỏ màu hồng ra phòng khách gọi cho Lý Thừa Ý.
"Lý Thừa Ý, giúp tôi cứu một người, nhanh lên! Sau khi rời đồn cảnh sát, rẽ phải, đi thẳng 2 km đến tòa nhà 33, phòng 1605, tiểu khu Cẩm Tú."
“Xin hãy tin tôi! Phần còn lại tôi sẽ giải thích cho anh sau.”
Lý Thừa Ý cũng không hỏi nữa, anh ấy chỉ trả lời một chữ: “Được.”
Sau đó, trong điện thoại vang lên tiếng khởi động xe.
Tôi cúp máy và quay trở lại phòng làm việc.
Có tiếng gõ điên cuồng trên điện thoại. "Bang! Bang bang bang! Bang!"
"Tiểu Nghiên, mở cửa nhanh lên! Là bố."
Không lên bờ không đổi tên không phát ra âm thanh nào.
"Tiểu Nghiên, con ngất trong phòng tắm à? Bố đi lấy đồ rồi đập cửa. Đừng sợ."
Tôi ở phần bình luận tag “không lên bờ không đổi tên”: "Giữ ông ấy lại, tôi đã gọi cảnh sát rồi, không thể để ông ấy phá cửa!"
Mặc dù sợ hãi gần như suy sụp “không lên bờ không đổi tên” vẫn cố bình tĩnh lại: "Tôi phải làm sao đây?"
"Chơi lá bài tình cảm với ông ấy, sau đó nói với ông ấy rằng cô muốn cho ông ấy hát một bài, chỉ một phút thôi!"
Không lên bờ không đổi tên nói với giọng run rẩy: "bố ... con vừa đi vệ sinh. Con không sao."
"Tiểu Nghiên, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan nha! Bố nhìn thấy rõ con không phải đi vệ sinh..."
Câu nói này khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp có cảm giác như đang ở trong một hầm băng!
"???"
[Tôi đi đây! Tôi điên rồi! Điều này có nghĩa là ông ấy đang nhìn “không lên bờ không đổi tên” sao?]
[Cứu tôi với!! Quá đáng sợ! Bóng ma tâm lý cả đời…]
6.
"Bố, con cầu xin bố... Con có thể coi như chuyện hôm nay không hề xảy ra. Bố có thể thả con đi được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-liet-vu-lien-thien-ton/chuong-3.html.]
Một tiếng cười kỳ quái "khặc khặc khặc" từ bên ngoài truyền đến.
"Tiểu Nghiên, con là một đứa trẻ thông minh! Con mở cửa đi, bố chỉ vào lấy đồ thôi, sẽ không làm tổn thương con!"
"Con có thể mở cửa, nhưng con có một điều kiện."
"Tiểu Nghiên, đừng kéo dài thời gian! Cánh cửa này có thể mở được chỉ bằng một nhát búa. Dù con có gọi cảnh sát thì cũng đã quá muộn! Bố sẽ không làm con bị thương đâu!”
“Bố… chờ một chút, xin bố! Không phải bố thương con nhất sao?"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Chao ôi...bố thực sự không thể làm gì con, Tiểu Nghiên."
Tôi nhanh chóng gõ trên phần bình luận: "Ngoại trừ “không lên bờ không đổi tên”, những người khác nên giảm âm lượng xuống! Nếu không sẽ c.h.ế.t thẳng cẳng đấy!"
Tôi nói tag “không lên bờ không đổi tên”: "Hãy bật âm lượng điện thoại di động của cô lên mức cao nhất, đặt nó xuống đất và sau đó bịt chặt tai lại. Khi tôi nói OK trên màn hình, cô có thể bỏ tay ra."
Không lên bờ không đổi tên sau khi bịt tai lại, tôi bắt đầu hô vang.
“Mặt trời mọc phương đông, hắc thứ hôi hổi. Ngàn người vạn người, mắt hắc sai sai. Phía trước sơn đương, mặt sau két nước. Bên trái long cờ, bên phải hổ văn. Ngô phụng: Tam sơn chín hầu tiên sinh pháp lệnh nhiếp —— định!”
Đây là Pháp thuật đạo gia của tôi - Định Thân Chú.
Khi tôi tận mắt nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa đã bất động, tôi ra hiệu đồng ý cho “không lên bờ không đổi tên”.
"Ông ấy đã bị tôi làm bất động rồi, cô có một phút để rời khỏi ngôi nhà này."
Không lên bờ không đổi tên có chút ngập ngừng: "Tôi thực sự có thể ra ngoài à?"
"Tin tôi đi!"
“Được.”
Cô ấy mở cửa ra, quả nhiên đã nhìn thấy bố dượng đang đứng bất động ở cửa.
Không lên bờ không đổi tên chộp lấy điện thoại di động, đầu cũng không quay lại lao vào thang máy...
Khi xuống lầu, cô tình cờ gặp Lý Thừa Ý trong bộ đồng phục cảnh sát.
Không lên bờ không đổi tên trong nháy mắt lập tức yếu ớt, ngã xuống đất bắt đầu khóc.
Lúc này, bố dượng cũng đuổi theo ra ngoài, khi nhìn thấy Lý Thừa Ý trong bộ đồng phục cảnh sát, ông ta vô thức bỏ chạy.
Còn Lý Thừa Ý lao tới như một con báo trực tiếp đẩy bố dượng của cô xuống đất.
[Tò mò gi3t c.h.ế.t tôi! Tôi vừa chơi pháo và cho nổ hố phân với bạn bè. Chủ phòng yêu cầu giảm âm lượng nhưng tôi không làm! Ném pháo xong họ đều bỏ chạy tôi bị đứng lại và pháo nổ khắp người tôi …]
[Cũng may, tôi tắt nó đi…]
[Tôi cũng vậy…]
[Mẹ kiếp! Chủ phòng này thực sự có chút chuyên nghiệp đó.]
[Dù sao cũng không phải kịch bản, bởi vì tôi đã nhìn thấy cảnh sát nhân dân.]
Không lên bờ không đổi tên ngồi trên mặt đất một lúc sau đó mới hoàn hồn. Nhưng trông sắc mặt cô ấy xanh xao và có nước mắt.
"Hôm nay tôi thật sự rất biết ơn chủ phòng. Bây giờ tôi sẽ đến đồn cảnh sát hợp tác điều tra. Chờ khi điều tra xong, tôi và mẹ nhất định sẽ tới cảm ơn cô." Nói xong cô ấy vẫy vẫy tay chào rồi offline.
Mà tôi cũng cảm thấy hơi mệt nên đã nói "Hẹn gặp lại sau ba ngày nữa" với những người trong phòng phát sóng trực tiếp và kết thúc buổi phát sóng.