HỆ LIỆT TRẦN HÀNH CHI 2: BÍ MẬT ĐÔI MẮT NGƯỜI - Chương 7 - Hết
Cập nhật lúc: 2025-03-28 04:03:38
Lượt xem: 321
10.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Khi Trần Khanh nói những điều này, vẻ mặt vẫn luôn thờ ơ.
"Sau này, tôi bị một người mua về, hắn ta hành hạ tôi một năm, thấy hành hạ không ch//ết được, mới quyết định dạy tôi pháp thuật."
"Vào ngày người đó mở mắt cho tôi, sau ba năm đằng đẵng, tôi mới lại được nhìn thấy thế giới này. Món quà đầu tiên hắn ta chuẩn bị cho tôi, chính là đôi mắt của tôi."
"Cho nên tôi rất thích đôi mắt, tôi thích sưu tầm những đôi mắt lớn nhỏ khác nhau, dù là của người, của thú, tôi đều muốn."
"Nhưng tôi không hề gi3t người vô tội."
"Trần đại nhân, nếu tôi nói đôi mắt của những người đó, đều là do họ tự nguyện cho tôi, ngài có tin không?"
"Nghèo đói, bệnh tật, cái ch//ết, thương tật, đây là những tiếng kêu than bất lực nhất của tầng lớp dưới đáy."
"Tôi tận mắt chứng kiến người ch//ết đói, chỉ vì một bao gạo mà bán đi đôi mắt của mình."
"Tôi cũng từng thấy một người đàn ông trung niên nằm liệt giường, vì để con cái có cái ăn cái mặc mà bán mắt."
"Quá nhiều, quá nhiều."
"Tôi cho họ một cơ hội, cho họ một hạnh phúc ngắn ngủi, là họ cầu xin tôi mua đôi mắt của họ."
"Tôi tu pháp hơn mười năm chưa từng gi3t một ai, ngược lại còn cho họ một hạnh phúc ngắn ngủi, lẽ nào vẫn là sai?"
"Được thôi, cứ cho là tôi sai."
"Ngài cảm thấy vong hồn oan ức, ngài cảm thấy những kẻ tà môn ngoại đạo như chúng tôi đáng ch//ết!"
"Vậy thì Giang Tú, Trần Đạt, thân là cha mẹ ruột của tôi, cùng với ông nội đem tôi mới tám tuổi bán đi với giá 500 đồng! Tôi vì thế mà mất đi đôi mắt, vậy có oan ức hay không?"
"Trần Khanh đã ch//ết từ lâu rồi! Bọn họ chính là hung thủ!"
Trần Khanh chỉ tay vào Giang Tú và Trần Đạt, giọng điệu phẫn nộ.
"Tôi báo thù cho Trần Khanh ch//ết vì tiền khi còn bé, báo thù cho Trần Khanh ch//ết vì phong tục hủ bại!"
"Trần đại nhân ngài nói đi! Tôi có sai hay không!!"
Khoảnh khắc này, sấm chớp vang rền, từ xa vọng lại một tiếng sấm nổ liên hồi.
11.
"Không có chuyện gì là tuyệt đối đúng hay sai, chỉ có hối hận hay không hối hận."
Tôi nhìn cô ta, lòng chợt xao động, cờ đỏ từ dãy núi xa bay tới, Vương Đình dẫn theo các qu//ỷ tướng đuổi đến.
"Cô nhét tàn hồn vào bụng Giang Tú, vọng tưởng luyện thành Tử Mẫu Song Sát, chỉ riêng chuyện này thôi, cô đã đáng bị trừng phạt."
"Tôi tin rằng trong mười mấy năm nay, cô có rất nhiều cách để báo thù, nhưng cô lại chọn con đường tăm tối nhất, cô nghĩ cô thật sự là vì báo thù, hay chỉ tìm khoái cảm ngư//ợc đ//ãi sinh linh, ngư//ợc đ//ãi hồn phách?"
"Trần Khanh, cách làm của cô như vậy, khác gì những hủ tục bệnh hoạn thời phong kiến?"
"Chỉ vì nó xấu, liền muốn thông đồng với nó, không đi thay đổi, làm cho cái xấu càng xấu thêm, đây là điều cô muốn?"
"Vậy tôi chỉ có thể nói cô sai lầm quá lớn."
"Tôi thay mặt những người cô đã cứu, những người cô đã giúp cảm ơn cô, nhưng cô không thể lấy chiếc áo khoác tuổi thơ bất hạnh làm cái cớ để gây họa nhân gian, oan có đầu, nợ có chủ, Trần Đạt và Giang Tú không phải là kẻ chủ mưu, cô không thể vì ông cô ch//ết, không có ai để báo thù, liền đem toàn bộ hận thù của mình trút lên vợ chồng Trần Đạt."
"Cô có biết Trần Đạt đã nói với tôi rằng họ tìm cô mười năm rồi không? Bọn họ căn bản không biết cô bị bán đi. Trong nhà thậm chí còn có ảnh lúc nhỏ của cô."
"Giang Tú bệnh nặng nhập viện, tỉnh lại câu đầu tiên chính là mơ thấy cô, nói lời xin lỗi cô nhất."
"Cô bị thù hận che mờ hai mắt, những điều này cô có thấy không?"
"Nhưng cô đã gọi tôi một tiếng Trần đại nhân, vậy tôi liền định đoạt chuyện này."
"Trần Đạt, Giang Tú cô không thể gi3t. Tôi cũng sẽ không triệt để đánh tan hồn phách của cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-liet-tran-hanh-chi-2-bi-mat-doi-mat-nguoi/chuong-7-het.html.]
"Cô theo ta về thành Phong Đô chịu hình, ở Phong Đô, tôi sẽ điều hồn phách ông cô ra, cho cô một cơ hội báo thù trực diện. Có thể làm đến mức nào, phải coi bản lĩnh của cô, sống ch//ết mặc bay."
"Chịu xong hình phạt, vào tam thế súc sinh đạo rồi lại đầu thai làm người."
"Có dị nghị gì không?"
Trần Khanh cắn răng, liếc nhìn vợ chồng Trần Đạt ở mép sân thượng, dường như đang giằng xé tư tưởng.
"Trần Khanh, tôi nói với cô nhiều như vậy, đã nể mặt cô lắm rồi."
"Nếu cô vẫn cố chấp không tỉnh ngộ. Vậy thì không cần nói gì nữa."
"Cô có quy tắc của cô, tôi cũng có quy tắc của tôi."
"Đừng vọng tưởng lấy vợ chồng Trần Đạt làm con bài thương lượng với tôi."
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
Vương Đình dẫn theo các qu//ỷ tướng tiến lên một bước, giơ cao binh khí trong tay, chỉ cần cờ đỏ trong tay tôi vung lên Trần Khanh sẽ lập tức hóa thành hư vô.
"Cuối cùng hỏi cô một lần, chịu hàng hay không!"
Một tiếng quát qua, Trần Khanh quỳ xuống phủ phục.
"Trần Khanh... nguyện nghe đại nhân phân xử."
12.
Trần Khanh bị áp giải về thành Phong Đô, vợ chồng Trần Đạt cũng được giải cứu.
Giang Tú vì vấn đề sức khỏe, chẳng bao lâu sau đã qua đời, Trần Đạt chưa đầy ba tháng, cũng theo vợ mà đi.
Trước khi lâm chung, Trần Đạt đã nói với tôi rất nhiều điều, nhưng nhiều nhất, chỉ có lời xin lỗi Trần Khanh.
Ông nói, sau này ông thực ra đã biết Trần Khanh bị bán, cho nên mới tìm kiếm mười năm.
Ông nói ông không trách ai cả, chỉ trách bản thân đã cho con gái quá ít tình thương, trách bản thân quá vô dụng.
Thực ra ông cũng mơ hồ đoán được, vị tiên cô kia chính là con gái mình, nhưng ông không dám nhận, cũng không nỡ nhận.
Giang Tú ch//ết rồi, ông liền không còn động lực để sống tiếp.
Kiếp sau, tốt nhất có thể làm trâu làm ngựa cho con gái, để nó quất roi cả đời, cõng nó đi khắp chân trời góc bể, để trả lại những thiếu nợ ở kiếp này.
Ông muốn ch//ết, tôi không ngăn cản.
Sau đó, tôi chỉ đem mộ của Giang Tú, Trần Đạt và Trần Khanh chôn chung một chỗ.
Thiên hạ vạn loại binh khí, chỉ có quá khứ là thứ làm người ta đau đớn nhất.
Ngoại truyện:
Trần Khanh thật sự đã tặng tôi một món quà lớn.
Người nhận nuôi cô, chính là gã pháp sư luyện bùa ngải người Thái Lan kia, tên là Kunta, đang ở Vân Nam.
Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay trong đêm đầu tiên tôi đặt chân đến Vân Nam.
Tôi đã nhận được điện thoại của hắn trong khách sạn.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Giọng nói không âm không dương trong điện thoại, khiến cho lửa giận trong lòng tôi bùng lên!
"Sawasdee krub, Trần tiên sinh. Hoan nghênh đến Vân Nam, nhưng đáng tiếc, nơi này sẽ là nơi chôn thây của ngươi!"
-Hết-