Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[HỆ LIỆT] NHƯ Ý HÀNG MA -CHI CHUỘT QUỶ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:11:57
Lượt xem: 461

"Chị? Chị về rồi à?" 

 

Một giọng nói trẻ con vang lên từ bên trong. 

 

Tôi không nói gì. 

 

Tiếng bước chân lê bước ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa. 

 

Với một tiếng cạch, cánh cửa được mở ra. 

 

Qua khe hở, tôi cúi đầu nhìn xuống, tình cờ nhìn thẳng vào cậu bé trong phòng. 

 

Tôi: "..." 

 

Cậu ấy: "..." 

 

Cậu ấy giơ tay định đóng cửa lại nhưng tôi đã đá một cái. 

 

Một âm thanh lớn vang lên trong hành lang. 

 

Tưởng Thiếu Thiên nhanh chóng chen vào theo tôi, dùng ánh mắt nhanh nhẹn, tay nhanh chóng đóng cửa lại, chặn tầm mắt của những người hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới. 

 

Tôi ấn cậu bé xuống đất, cậu ta liều mạng giãy giụa. 

 

"Vân Như Ý! Tôi chỉ còn lại một yêu phách này, tại sao phải cùng tôi đánh nhau!" 

 

Tôi cười lạnh: "Lần này do mày tới khiêu khích tao trước." 

 

“Sinh hồn của Dương Nhạc San đâu? Nhổ ra." 

 

Nụ cười đáng sợ hiện lên trên khuôn mặt cậu bé: “Làm sao sinh hồn đã bị nuốt chửng lại có thể nôn ra ngoài được?” 

 

Tôi nói một cách vô cảm: “Ồ? Thật sao?” 

 

Sau đó, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m vào bụng cậu ta một cái: “Nhổ ra hay không?” 

 

Lại một cú đấm: “Nhổ ra hay không?” 

 

Lại một cú đấm: “Nhổ ra đi!” 

 

Tôi đ.ấ.m hắn liên tục, cậu bé cuộn tròn đau đớn. 

 

Thành thật mà nói, cảnh tượng này dường như khiến thần, người tức giận. 

 

Tưởng Thiếu Thiên nhịn không được quay mặt đi: “cô quá tàn nhẫn.” 

 

Tôi đ.ấ.m hắn lần thứ mười, cuối cùng hắn không nhịn được cầu xin tha thứ. 

 

"Dừng lại!" 

 

Nắm đ.ấ.m của tôi dừng lại trên bụng hắn: "Bây giờ có thể phun ra rồi sao?" 

 

Chuột q. u. ỷ: "...Được." 

 

"Không sao đâu." Tôi lắc lắc bàn tay đau nhức của mình, "Tôi phải nỗ lực hết sức chứ.”

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Sau khi chuột q. u. ỷ trốn thoát khỏi ga tàu cao tốc, nó đã nhập vào cơ thể của cậu bé vô gia cư. 

 

Để đến gần tôi, hắn đã chọn Dương Nhạc San tốt bụng và nhiệt tình. 

 

Khi Dương Nhạc San mười tuổi, cô đã tận mắt chứng kiến em trai mình gặp tai nạn xe hơi, cô không có chút phản kháng nào đối với một cậu bé ở độ tuổi này. 

 

Cô chủ động mang chuột q. u. ỷ về nhà giúp đỡ, cô đã chăm sóc cậu rất chu đáo như em trai ruột trong hơn mười ngày. 

 

Để duy trì năng lượng của bản thân, chuột q. u. ỷ đã hút sinh hồn của Dương Nhạc San. 

 

Tôi phong ấn lại sinh hồn sống do chuột q. u. ỷ phun ra và cho vào túi Càn Khôn. 

 

Rồi ánh mắt lại chuyển sang chuột q. u. ỷ. 

 

Nó nhìn tôi, giọng điệu bình tĩnh đến khó tả: “Vân Như Ý, cô không thể để tôi đi như trăm năm trước sao?”

 

11.

 

Tôi cười: “Thả mày đi, sau đó lại để mày gi. ế. t nhiều người như vậy?” 

 

“Mày xấu như vậy, nhưng lại cho rằng mình xinh đẹp.” 

 

Vẻ mặt của nó u ám: “Cô nhất định phải ép tôi sao?” 

 

Tôi không d.a.o động, chỉ nói: "Thật ra tôi có chút tò mò, sao mày không hút linh hồn của Dương Nhạc San đi? Tu vi của mày như vậy chẳng phải sẽ khôi phục nhanh hơn sao?" 

 

Nó nhíu mày, nhìn tôi không nói chuyện.

 

Trên khuôn mặt non nớt của thiếu niên hiện lên vẻ phức tạp như vậy, tựa hồ có chút không khoẻ. 

 

Tôi chợt hiểu ra, có chút kinh ngạc: “Mày nhìn Dương Nhạc Sơn lại nhớ đến chị gái mình sao?” 

 

Chuột q. u. ỷ sửng sốt, sau đó hai mắt đỏ bừng, trong miệng mọc ra răng nanh: “Tôi không có! " 

 

"Không tốt!" Tưởng Thiếu Thiên thấp giọng nói: "Đây là muốn ma hoá sao?" 

 

"Vân Như Ý, cô vừa mới cùng hắn nói cái gì?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-liet-nhu-y-hang-ma-chi-chuot-quy/chuong-5.html.]

 

"Im đi!" Tôi trừng mắt nhìn câụ ấy, "Không biết lớn nhỏ."

 

Chẳng qua một sợi yêu phách, vậy nếu lại bị chiếm hữu thì sao? 

 

Tôi lấy trong túi ra một chiếc gương, dùng ngón tay làm bút và lấy m.á.u làm bùa hộ mệnh. 

 

Một luồng ánh sáng vàng vọt ra từ trong gương, chiếu thẳng về phía chuột q. u. ỷ.

 

Vẻ mặt chuột q. u. ỷ thay đổi đáng kể. 

 

Nó thậm chí còn không thèm tấn công tôi, thoát ra khỏi tôi cố gắng trốn thoát bằng cách nhảy ra khỏi cửa sổ. 

 

Nhưng khoảnh khắc ánh sáng vàng chiếu vào, nó không thể di chuyển được nữa. 

 

Một đường đen ngoằn ngoèo đang bong ra khỏi cơ thể cậu bé từng tí một. 

 

"Mẹ kiếp!" Tưởng Thiếu Thiên kinh ngạc nhìn qua, "Kính phục yêu? Tại sao cô lại có nó?" 

 

"Đây chính là thứ mà mười đại linh môn tìm kiếm gần một trăm năm nay!" 

 

Tôi có chút kỳ quái mà nhìn cô ấy một cái: “Tôi bình thường đều dùng chiếc gương này để chải tóc trang điểm, cậu không nhận ra sao?” 

 

Tưởng Thiếu Thiên: “…” 

 

Cậu ấy im lặng một lúc, nhưng không nhịn được đi tới gần hơn, nhìn một cái. "Cô từ đâu lấy được?" 

 

Tôi cong môi có chút ngượng ngùng nói: 

 

"Là chồng tôi tặng cho tôi, tín vật đính ước.”

 

Tưởng Thiếu Thiên: "..." 

 

Trong nháy mắt yêu phách của chuột q. u. ỷ hoàn toàn bị rút ra, cậu bé hoàn toàn bất tỉnh, cơ thể mềm nhũn. 

 

Tưởng Thiếu Thiên tay, mắt nhanh chóng bắt được hắn, kiểm tra một chút mới thở phào nhẹ nhõm. 

 

“Không sao, không sao đâu, chỉ ngất đi thôi.” 

 

Chuột q. u. ỷ rời khỏi cơ thể muốn chạy trốn nên tôi đã tóm lấy nó. 

 

Tôi còn chưa kịp lấy túi Càn Khôn ra, đột nhiên có tiếng đập cửa dữ dội. 

 

"Hai người là ai? Mở cửa nhanh lên!" 

 

"Tôi vừa thấy hai người đánh tiểu tử này ở tòa nhà đối diện!" 

 

"Nếu không mở cửa, tôi sẽ báo cảnh sát." 

 

Tưởng Thiếu Thiên nhìn tôi rồi lặng lẽ nâng đầu cậu bé đang bất tỉnh lên. 

 

Một mảng xanh và tím. 

 

Tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực ra lại khá nghiêm trọng.” 

 

Tưởng Thiếu Thiên gầm lên: “Cô đang nói tiếng người à?” 

 

Một lúc sau, cô ấy lấy điện thoại di động từ trong túi ra bấm một dãy số. 

 

"Này! Ông ơi! Cứu mạng!”

 

12.

 

Ngồi ở đồn cảnh sát, Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi một câu. 

 

"Cô đã nói cái quái gì với chuột q. u. ỷ mà nó kích động thế?" 

 

Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tựa đầu vào tường nhắm mắt lại. 

 

“Chậc.” Tôi thở dài, “Không biết diễn tả thế nào.” 

 

“Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện, khoảng 110 năm trước…” 

 

Khoảng 110 năm trước ở phía đông Trung Quốc. 

 

Có một ngôi làng tên là Ngư Môn. 

 

Trong làng có một gia đình tá điền họ Diêu, một nhà bốn người tuy cuộc sống nghèo khó nhưng rất hạnh phúc. 

 

Nhà họ Diêu có một con trai và một con gái, con gái Diêu Nhạc mười lăm tuổi, con trai Diêu An mười tuổi. 

 

Chủ đất lớn nhất trong vùng tên là Điền Sâm, trong nhà sở hữu 200 mẫu đất, mà đất nhà họ Diêu thuê thuộc về Điền Sâm. 

 

Trong những năm đó, ông trời cho lương thực, mùa màng bội thu. 

 

Họ nghĩ đến việc gửi con trai nhỏ của mình vào trường tư. 

 

Cha Diêu hành động nhanh chóng và chi một số tiền để giải quyết các mối quan

hệ. 

 

Chị em Diêu Nhạc và Diêu An có mối quan hệ rất tốt.

 

Vào ngày Diêu An bắt đầu đi học, Diêu Nhạc đã đặc biệt đến tiễn và dẫn em trai đi một đoạn đường đến cổng trường tư thục.

Loading...