Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HẠT TÁO - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-02-23 02:59:52
Lượt xem: 684

Chồng tôi bị nghiện táo.

Ngày nào lão cũng phải ngốn ngót năm mươi quả, thiếu táo là dở sống dở c.h.ế.t ngay. Từ ngày nghiện táo, lão ta cứ phơi phới như thanh niên, còn tôi thì ngược lại, người ngợm cứ bứt rứt khó chịu, thở không ra hơi, đầu óc thì quay cuồng, buồn nôn. Lão ta bảo tôi cứ yên tâm, nghén ngẩm bình thường thôi mà.

Cho đến khi tôi vô tình thấy lịch sử tìm kiếm trên máy tính:

【Ăn bao nhiêu hạt táo thì chết?】

1

Vừa thấy dòng chữ đó, tự dưng tôi lại nhớ đến đám trẻ con hôm qua. Ở cửa sau quán lẩu cay Tứ Xuyên của chúng tôi, bọn nhóc nháo nhào lục thùng rác, moi ra hết đống này đến đống khác toàn táo đã bổ. Vỏ táo đỏ au, điểm xuyết vài chỗ vàng nhạt, trông như mới cắt ra chưa lâu. Điểm chung duy nhất là: quả nào quả nấy, phần lõi táo cũng bị khoét sạch trơn, chỉ còn trơ lại phần thịt quả trống rỗng.

Tôi nhìn mà tiếc hùi hụi, táo ngon thế này, cho lão Đại nhà tôi ăn thì có phải tốt không. Người ta thì nghiện t.h.u.ố.c lá rượu chè, chồng tôi thì hay, nghiện táo như điếu đổ, ngày nào cũng phải chén tận năm mươi quả. Thời buổi vật giá leo thang, lại còn thêm đứa nhỏ trong bụng nữa, cái kiểu ăn uống này đúng là gánh nặng không nhỏ. Cũng tại lão Đại ngày thường đối xử với tôi không tệ, chứ không thì tôi chẳng thèm chiều.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bỗng có đôi bàn tay lạnh ngắt đặt lên lưng tôi, làm tôi giật b.ắ.n mình. Giọng lão Đại âm u vang lên:

“Vợ ơi, khách vào kìa, đứng ngẩn người ra đấy làm gì thế?”

“Làm hết hồn, cứ như ma ấy, em xem táo đây mà. Chẳng biết ai mà phí phạm thế không biết, nhà mình sắp ăn không đủ rồi đây này.” Tôi lẩm bẩm.

Lão ta chỉnh gọng kính, kéo tay tôi đẩy vào trong quán: “Kệ người ta, lo làm gì, mình cứ lo vun vén cho nhà mình là hơn. Canh tẩm bổ của em để trên bếp đấy, nhớ uống nhé, bổ lắm đó.”

Trong lòng tôi ngọt ngào như rót mật, đúng là người đàn ông mà tôi bất chấp mặt dày mày dạn với bố mẹ để lấy cho bằng được, cưới nhau ngót nghét nửa năm rồi mà vẫn còn chu đáo thế này.

Uống xong bát canh tẩm bổ, cái triệu chứng tức n.g.ự.c khó thở lại càng thêm nặng. Tôi xoa bụng, nghĩ đến chuyện lão Đại nói đã hỏi bác sĩ rồi, nghén bình thường thôi mà, lại từ từ yên tâm.

Lúc rửa bát ở bếp sau, vô thức tôi lại nhìn qua ô cửa sổ ra phía lão Đại đang xua đuổi mấy đứa trẻ. Ánh nắng ban mai rải lên người lão, vẫn đẹp trai ngời ngời như hồi còn tán tỉnh tôi, nhìn mà mặt tôi nóng bừng.

Đột nhiên, một thằng nhóc nghịch ngợm chạy đến trước cửa sổ lè lưỡi trêu tôi, làm tôi giật mình lảo đảo. Bụng dưới nhói lên từng cơn, lão Đại đã chạy vội vào hỏi han rối rít, lo lắng hỏi tôi có sao không. Nhưng đầu óc tôi lúc này chỉ toàn hình ảnh nửa quả táo thằng nhóc vừa cầm, một dấu “thập” lớn khắc sâu trên vỏ quả.

Quả táo nào lão Đại ăn cũng là do chính tay tôi tờ mờ sáng lọ mọ ra chợ sớm chọn lựa kỹ càng, bà chủ thấy tôi mua nhiều còn hào phóng tặng thêm cho một quả mã xấu. Tôi định bụng để lại ăn, nhưng lúc đi chợ về thì đã không thấy đâu nữa. Tôi cứ tưởng lão Đại ăn rồi.

Nhưng –

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hat-tao/chuong-1.html.]

Sao đám táo này lại ở trong thùng rác?

Gia đình chúng tôi có phải dạng vứt tiền qua cửa sổ đâu mà ngày nào cũng vung tay quá trán thế này?

Tôi run giọng dò hỏi: “Chồng này, táo anh ăn hết nhanh vậy à?”

“Ừ, hết sạch rồi.”

Lão ta đang nói dối.

2

Tôi run rẩy lướt xem lịch sử tìm kiếm.

【150 hạt trở lên mới có khả năng ngộ độc.】

【Tức n.g.ự.c khó thở】【Buồn nôn nôn mửa】 mấy chữ này cứ liên tục nhảy nhót trước mắt tôi. Tôi nhớ lại những ngày gần đây mình cứ thấy khó ở trong người, kinh hãi đến mức ngã khuỵu xuống sofa. Bát canh tẩm bổ lão ta tỉ mẩn chuẩn bị cho tôi bị hất văng xuống đất.

Con chó cỏ nhà tôi ngửi thấy mùi liền lạch bạch chạy lại l.i.ế.m láp hai cái, chẳng mấy chốc đã lảo đảo loạn xạ, cuối cùng lăn đơ ra đất.

Tôi sợ đến tái mét mặt mày, da gà da vịt nổi hết cả lên. Hôm nay vốn dĩ tôi định ra quán coi ngó, nhưng lão ta cứ nằng nặc bảo hôm qua tôi động thai khí, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Lúc lão ta đi còn dặn dò tôi vẫn còn đang ngủ: “Vợ à, canh tẩm bổ anh hâm nóng cho em rồi đấy, dậy nhớ uống nhé.”

Lúc ấy tôi còn thấy ngọt ngào vô cùng, nào ngờ đâu tất cả chỉ là giả dối. Nếu không phải lúc lau bàn vô tình quệt tay làm sáng màn hình máy tính, có khi đến ngày tôi “ra đi” một cách êm đẹp cũng nên?

Ngực cứ tức bối hồi, đầu óc cũng choáng váng váng vất, tôi tựa người vào sofa, nước mắt cứ thế trào ra như suối vỡ bờ. Nhưng tim gan thì lại cứ lạnh dần, chai sạn từng chút một.

Tôi có tiền, có học thức, năm xưa gả cho lão ta khi lão còn hai bàn tay trắng, chẳng qua cũng là vì thấy lão ta nhân phẩm tốt, lại biết thương người. Nếu ngay cả cái đó cũng là giả thì tất cả những gì tôi đã bỏ ra, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

Tôi cố nuốt cơn khó chịu vào lòng, đứng dậy dọn dẹp bãi chiến trường tan hoang trong nhà. Rồi lại xóa sạch cái lịch sử tìm kiếm kia, trả máy tính về trang ban đầu. Cuối cùng lục tung cả tủ đồ lôi ra được một gói camera siêu nhỏ mẹ tôi đưa cho trước khi cưới, lúc đó bà khản cả giọng dặn dò tôi:

“Con gái à, con cầm lấy mà dùng, nếu có ngày con hối hận, cái này sẽ giúp con đó.”

Hồi đó đầu óc tôi đúng là úng nước, cứ nghĩ bà đang xúc phạm tình cảm của chúng tôi, vì chuyện này mà tôi còn cãi nhau một trận nảy lửa với bà, tiện tay vứt luôn cái camera vào đáy rương hồi môn. Ai ngờ cũng có ngày dùng đến.

 

Loading...