Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Cải Tạo Con Gái - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-02-06 17:17:44
Lượt xem: 1,483

Cô chủ nhiệm tiếp tục:

“Còn một chuyện rất quan trọng, tôi cần nghiêm túc nhắc nhở các bậc phụ huynh—hãy quan tâm đặc biệt đến sức khỏe tâm lý của con trẻ.”

“Hiện tại, trường chúng ta chưa có trường hợp nào, nhưng gần đây có một số trường học khác đã phát sinh vấn đề nghiêm trọng liên quan đến bạo lực học đường…”

“Hy vọng các bậc phụ huynh có thể cùng chúng tôi xây dựng lòng tin với con trẻ, để khi gặp khó khăn, các em có thể an tâm tìm kiếm sự giúp đỡ.”

“Những em bị bắt nạt, có em phải âm thầm chịu đựng suốt nhiều năm, gánh trên vai biết bao áp lực. Cũng có em không còn đường lui, buộc phải hùa theo kẻ mạnh, từ đó trượt dài trên con đường lầm lạc.”

“Sự tin tưởng và hơi ấm nhận được từ khi còn nhỏ có thể trở thành điểm tựa, kéo các em khỏi bờ vực bất cứ lúc nào. Nhưng nếu thiếu đi những điều đó, có lẽ cả đời này cũng không thể lấp đầy khoảng trống ấy.”

Dưới khán đài, các phụ huynh liên tục gật đầu tán thành, rồi vỗ tay hưởng ứng.

Chỉ có Đoạn Phi và Lại Tuyết là ngồi sững lại.

Khi Đoạn Phi nhắc đến chuyện hồi nhỏ, phần lớn đều là những lần ông bị đánh đập.

Những câu mà ông nghe nhiều nhất trong nhà chính là: “Đồ vô dụng”, “Đồ rác rưởi”, “Sao mày không c.h.ế.t đi cho rồi?”

Còn Lại Tuyết, ba mẹ bà mất khi bà còn rất nhỏ. Bà sống nhờ nhà cậu ruột vài năm, nhưng luôn bị khinh rẻ và bắt nạt.

Cho đến khi cậu bà muốn bán căn nhà mà ba mẹ bà để lại—cũng chính là nơi chúng tôi đang ở bây giờ.

Lại Tuyết quyết không đồng ý.

Những người họ hàng liền chỉ trích bà: “Không lẽ để người ta nuôi mày không công à?”

Thế là năm mười tuổi, bà bắt đầu tự sống một mình, bán dần đồ đạc trong nhà, đi nhặt ve chai kiếm sống, có gì ăn nấy, lúc đói lúc no.

Khi bà bị đám “học sinh ngoan” trong lớp cô lập, có một chị đại đã bỏ học chủ động rủ bà chơi cùng.

Bà liền tự nhiên hòa vào nhóm họ.

Dù thỉnh thoảng vẫn bị bắt nạt, nhưng ít nhất đôi khi, họ cũng chia cho bà chút đồ ăn.

“Ba, mẹ.” Tôi khẽ gọi.

Quả nhiên, hai người họ vẫn phản ứng rất chậm với cách gọi này.

Mãi đến khi có một phụ huynh phía sau vỗ vai họ nhắc nhở, cả hai mới giật mình hoàn hồn.

“Cô giáo gọi hai người lên kìa.”

“Hả?”

Hai người lập tức đứng bật dậy, dáng vẻ bối rối, chân tay luống cuống bước lên bục giảng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hanh-trinh-cai-tao-con-gai/chuong-7.html.]

Hai người họ cúi gằm đầu, trông không khác gì học sinh đang bị giáo viên khiển trách.

Thấy cô chủ nhiệm mãi không nói gì, họ không nhịn được, lén lút liếc nhìn lên.

Cô giáo đành phải lặp lại lần nữa: “Xin mời phụ huynh của học sinh đạt hạng nhất khối, Đoạn Tình, chia sẻ kinh nghiệm giáo dục.”

Hai người đồng loạt ngẩng phắt đầu lên, biểu cảm càng thêm sững sờ.

“À… kinh nghiệm…” Đoạn Phi gãi đầu, nhưng kiểu tóc dựng đứng đã được vuốt keo cứng ngắc, khiến ba tôi gãi không nổi.

Lại Tuyết nhìn thấy bầu không khí ngượng ngập, cảm thấy mình không thể khoanh tay đứng nhìn, nên quyết định lên tiếng: “Để tôi nói đi.”

Nhưng bà ấy chỉ nghĩ ra được mỗi câu này, còn sau đó thì một chữ cũng không biết nói gì.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người bà.

Bà không dám nhìn ai, bèn quay sang nhìn tôi.

“… Nói thật, chúng tôi nào có kinh nghiệm gì, thành tích của Đoạn Tình một trăm phần trăm là do con bé tự lực mà có, không, phải là một trăm năm mươi phần trăm mới đúng. Vì nhiều khi chúng tôi không những không giúp được gì, mà còn làm phiền con bé, kéo chân con bé xuống nữa… Tôi đứng đây thực sự thấy xấu hổ, hay là để nó lên nói thay đi.”

Vừa nói xong, bà ấy đã vội kéo Đoạn Phi xuống bục giảng.

Cô chủ nhiệm mỉm cười, gọi họ lại.

“Phụ huynh rất khiêm tốn. Tuy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng qua những bài văn, những câu chuyện của Đoạn Tình, tôi cũng đã hiểu phần nào về hai người. Đừng tự đánh giá thấp bản thân, chính hai người đã cho con bé một môi trường tự do, an toàn, nhờ vậy nó mới có thể trưởng thành như hôm nay.”

Tôi thấy rõ mặt hai người họ càng lúc càng đỏ lên.

“Vậy nên, tấm giấy khen này—xin mời hai người trực tiếp trao cho Đoạn Tình.”

Tôi bước vào lớp học, lên bục giảng, đứng một bên chờ đợi.

Họ nhận giấy khen từ tay cô giáo, tỉ mỉ quan sát, không kiềm chế được mà trầm trồ khe khẽ:

“Giấy khen thật đấy…”

“Hồi nhỏ tôi từng mơ thấy cảnh này rất nhiều lần, nhưng chưa từng có nổi một tờ giấy khen.”

“Oa… hóa ra cảm giác thế này đây…”

Mặc dù tôi không nỡ phá hỏng khoảnh khắc của họ, nhưng cũng không thể không cắt ngang.

“Khụ… cái đó là của con.”

“Ồ, ồ ồ.” Họ lập tức đưa giấy khen cho tôi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào nó.

Khác hẳn vẻ căng thẳng khi bước vào cổng trường, lúc ra về, họ ngẩng cao đầu, sải bước đầy khí thế, thậm chí còn có chút dáng vẻ phơi phới.

Loading...