Hạnh Đào - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-11-28 22:22:50
Lượt xem: 37
Phải đến mười ngày sau, Hạnh Đào mới được xuất viện. Ở trên trán cô, khuất sau làn tóc mai có thêm một vết khâu khá dài vừa được cắt chỉ.
Những vết thương khác sẽ lành theo thời gian, nhưng vết khâu kia bác sĩ nói sẽ để lại sẹo, như thêm một minh chứng nữa cho những tổn thương mà kẻ đáng ra phải là người thân thiết nhất của Hạnh Đào gây ra cho cô.
Hạnh Đào im lặng, cũng không tỏ thái độ gì, nhẹ nhàng xách túi đồ đi theo chú ba về nhà. Bình tĩnh giống như vừa rồi cô nghe được là chuyện của người dưng.
Vừa đến cổng, thím ba từ trong nhà chạy ra đón, theo sau bà ấy là hàng xóm nhà Hạnh Đào - bác Thích.
Không hiểu sao, hôm nay bác ta đột nhiên không ồn ào như mọi ngày.
"Về rồi à, về là tốt, thím đã dọn phòng em Vy, cháu cứ ở tạm đây đi." Thím ba cất lời quan tâm.
Ánh mắt thương hại được thím ấy giấu đi rất nhanh, nhưng Hạnh Đào rất nhạy cảm với loại ánh mắt này. Cô vừa nhìn liền nhận ra.
Hạnh Đào cúi đầu vân vê góc áo, đè nén cơn khó chịu trong lòng xuống, lý nhí thốt ra một tiếng cảm ơn.
Trong sân, ông nội cô đang ngồi phơi nắng, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn cô.
Mấy năm trước, ông bà nội cô bị tai nạn. Bà nội kế không qua được, còn ông cũng bị ảnh hưởng đầu óc, lúc tỉnh lúc không.
Nhìn được một lát, mắt ông lại lim dim sắp ngủ, Hạnh Đào không làm phiền mà xách đồ đi thẳng vào phòng mà thím ba đã chuẩn bị.
Vợ chồng chú ba nhìn nhau, lắc đầu.
Đến chiều, Hạnh Đào thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường nhập học.
Nhìn qua, cô cũng giống như những nữ sinh bình thường khác, đang chuẩn bị cho đồ dùng để bước vào một cuộc sống mới hoàn toàn xa lạ.
Chỉ trong lòng Đào biết, cô đang gồng mình kìm nén những cơn sóng dữ dội đang dâng lên trong lòng mình.
Từ ngày cô bị cha hành hung đến mức nhập viện, vợ chồng chú ba đã cấp tốc đem đồ của cô qua nhà, cha cô từ ngày ấy cũng mất hút.
Hạnh Đào nghe loáng thoáng chú ba bắt ông nội cô phải kí vào tờ đơn đề nghị đưa cha cô vào trại cải tạo lần nữa.
Hạnh Đào nghe, nhưng cô không bày tỏ ý kiến, cũng không quan tâm nữa.
Chú ba nói, hôm đó may mà chú đến kịp, không thì e là cô đã đi đời nhà ma rồi.
Nghe lời ấy, Hạnh Đào ngờ ngợ, trong lòng không hiểu sao có chút mất mát.
Trong lúc Hạnh Đào đang loay hoay, cái Vy - em họ cô chạy vào.
"Chị Đào, có người tìm chị này."
Hạnh Đào ngẩng lên, thiếu nữ mảnh khảnh nhu mì ngồi cạnh cửa sổ đầy ánh sáng chiếu vào, soi rõ khuôn mặt trái xoan có chút tái nhợt, một lọn tóc mai rơi hờ hững trên đôi má đào trơn mịn, môi mọng không còn đỏ như ngày thường.
Có lẽ, do lâu ngày nằm trên giường bệnh, nên giờ cánh môi chỉ còn lại sắc hồng phơn phớt, đôi mắt đẹp lại tĩnh lặng sâu thẳm, nhìn qua vừa yếu đuối vừa nhu nhược, một vẻ đẹp bệnh tật khiến người ta muốn che chở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hanh-dao/chuong-12.html.]
Vy nhìn cô chị họ số khổ này, không hiểu sao có chút ngại ngùng chạy ra ngoài.
Vy vừa đi, một người xuất hiện trong tầm mắt khiến Hạnh Đào phải bất ngờ.
Đôi mắt hiền lành của bà Xuân nhìn Hạnh Đào, lần đâu tiên bà được nhìn kỹ cô trong khoảng cách gần như vậy, trong lòng như đột nhiên như hiểu ra.
Bà có chút thất thần nhìn Hạnh Đào khiến cô có chút bối rối cúi đầu.
Nhận ra bản thân vừa thất thố, bà Xuân ho nhẹ một tiếng rồi tiến lại ngồi xuống bên giường, đưa tay vén sợi tóc mai nơi có vết khâu dữ tợn kia của cô.
Hạnh Đào hơi né tránh, nhưng rồi vẫn ngồi im.
Ánh mắt bà đầy thương cảm. Là thương cảm, không phải thương hại hay bất cứ loại cảm xúc thừa thãi nào khác.
Bà cất gọng nhẹ nhàng đều đều.
"Ở trong hoàn cảnh tồi tệ đó mà cháu vẫn giữ được trái tim lương thiện, thật sự rất đáng quý."
"Trái tim cháu có lẽ đang rất oán hận bọn họ. Khi vết thương vẫn còn đau xót, cơn giận vẫn còn chưa nguôi ngoai, rất khó để cháu có thể tha thứ được cho kẻ đã gây ra vết thương đó."
"Cháu không cần cưỡng cầu bản thân làm điều đó ở thời điểm mà cháu còn chật vật và khổ sở này. Chỉ cần cháu còn sống xót thì vết thương nào cũng sẽ lành lại thôi, dù cho nó sẽ để lại những sẹo xấu xí, nhưng chỉ cần cháu coi nhẹ nó hơn tương lai rạng rỡ phía trước, thì đến một thời điểm nào đó, vết sẹo kia cũng sẽ mờ dần theo thời gian, và chẳng thể khiến cháu đau đáu khi nghĩ về nó nữa."
"Cháu ngoan à, chỉ cần đừng để trái tim mình bị vấy bẩn, cũng đừng bao giờ để bàn tay cháu dính vết nhơ. Có như vậy, cuộc sống tốt đẹp phía trước của cháu sẽ chẳng bao giờ bị những ký ức xấu xí kia phá hỏng."
Hạnh Đào ngẩng lên, mũi chua xót, cô đưa tay gạt đi giọt nước mắt vừa trực trào.
Từ nhỏ đến lớn, khi cô bị cha đánh mắng, mẹ sẽ nói cô chịu đựng, nói chỉ cần chịu đựng rồi chuyện gì rồi cũng qua.
Khi mẹ cô bị chính cha cô hại chết, bà ấy vẫn nói cô nín nhịn, nói cô phải tha thứ bởi vì đó là cha cô.
Hạnh Đào chỉ cần thể hiện một chút bất mãn, bà ấy sẽ lập tức nói cô không hiểu chuyện.
Khi cô bị cha đánh đập tàn nhẫn, suýt chút nữa bị ông ta hại chết, chú ba, thím ba và cả ông nội đều không hỏi tới tâm tình của cô.
Họ tự quyết định đưa cha cô đi cải tạo thay vì để ông ta đền tội trước pháp luật.
Tất cả đều quyết định thay cô. Bắt cô phải tỏ ra hiếu thảo với một kẻ không xứng đáng làm cha.
Ai cũng biết cô chịu ấm ức, ấm ức lớn bằng trời, khiến cô nhìn vào tương lại hoàn toàn m.ô.n.g lung, nhưng không ai hỏi đến, họ không dám hỏi tới vì sợ phiền phức hoặc cũng có thể đơn giản là họ không quan tâm.
Đến cả mẹ cô, bà ấy cũng chỉ quan tâm đến cái nhìn của người đời, bà ấy biết sau khi bà ấy c.h.ế.t đi, có thể sẽ khiến Hạnh Đào tự trách và dằn vặt cả đời, nhưng mẹ cô vẫn lựa chọn để cô giữ bí mật sự thật về cái c.h.ế.t của bà ấy.
Đối với một số người, nỗi đau trong tâm hồn, loại tổn thương không ai nhìn thấy được so với sự đánh giá của người đời chẳng có gì đáng kể.
Chỉ cần bề ngoài vẫn duy trì được vẻ tốt đẹp giả tạo, dù cho cái giá để đánh đổi lấy sự tốt đẹp giả tạo đó có lớn bao nhiêu thì những người như mẹ Hạnh Đào vẫn cảm thấy rất công bằng.
Muốn thay đổi tư tưởng đã ăn sâu vào tiềm thức của một con người chưa bao giờ là dễ dàng.