Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hận - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-01-08 18:06:01
Lượt xem: 1,266

Thân thể công chúa đang thoi thóp bỗng bộc phát ra sức lực cực lớn nhưng tay nàng ta còn chưa chạm vào cha thì đã bị khống chế, nàng ta ngoại trừ phát ra những tiếng ú ớ khàn khàn, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào khác.

Nàng ta bị nhốt vào chiếu ngục, sau khi Lễ bộ làm xong chuyện của mẫu thân ta thì cha đến chiếu ngục để thu món nợ cuối cùng.

Công chúa nhìn thấy cha mẹ bị lột da, ngất đi, lại bị hắt nước cho tỉnh.

Nàng ta bây giờ đã không thể cử động, không khác gì người sống mà như đã chết, bên trong cơ thể đã thối rữa hết.

Hai bên thị vệ ấn nàng ta xuống, nàng ta kinh hãi muốn trốn nhưng không thể cử động, lưỡi d.a.o trong tay cha rạch một đường trên da thịt nàng ta: "Người khác đều là c.h.ế.t rồi mới lột da, ngươi không giống, ngươi phải sống, làm đèn lồng như vậy mới đẹp, cha mẹ ngươi làm thành đèn lồng đã được treo trong từ đường của Yểu Nương rồi, bây giờ trong từ đường có hai mươi ba chiếc đèn lồng, chỉ thiếu một mình ngươi."

"Ta để ngươi lại cuối cùng mới động thủ, chính là để Yểu Nương của ta an nghỉ, ngươi phải chịu giày vò, nếu ngươi c.h.ế.t quá thoải mái, Yểu Nương sẽ không an lòng."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Âm thanh da thịt bị rạch ra vang lên trong không trung, mùi m.á.u tanh dần dần nồng đậm, đến cuối cùng trên mặt đất chỉ còn lại một đống thịt bẩn thỉu.

Cha phủi phủi m.á.u trên ngón tay, loạng choạng hai bước, cười đến thoải mái, cười rồi lại khóc.

Cha đỡ lan can nôn khan nhưng lại không nôn ra được gì, cuối cùng nôn ra một ngụm máu.

Hóa ra cha cũng ghê tởm chuyện lột da, hóa ra báo thù đến cuối cùng, cha cũng không vui vẻ.

Đúng vậy, cha đã báo thù rồi nhưng người cha quan tâm đã không còn từ lâu, làm sao có thể vui vẻ chứ.

20

Chiếc đèn lồng sáng nhất kia được treo trước bài vị của mẫu thân ta.

Cha trong một đêm dường như biến thành một người khác, cha dồn toàn bộ tinh lực để dạy ta đạo làm vua.

Cha dùng bốn năm để thanh lý hết đám tàn dư của phe cánh cựu đế và đám quan lại tham ô trong triều, phong ta làm Đế Cơ, truyền ngôi cho ta.

Cha giống như ngày hôm đó, ngồi xổm trước mặt ta, hai tay đặt lên vai ta: "Con phải làm một nữ đế tốt, phải để mẫu thân con cả đời ở trong tông miếu, nhận sự quỳ lạy và hương hỏa của đám người kia, biết không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/han/chuong-11.html.]

"Vâng." Ta đáp.

Cha muốn xoa đầu ta như lúc nhỏ nhưng cuối cùng lại rũ tay xuống: "Cha xin lỗi con, cha không cần con tha thứ cho cha, cha không phải là một người cha tốt, cả đời này cha chỉ có thể lo cho một mình mẫu thân con, không lo được cho con, kiếp sau, cha làm trâu làm ngựa trả lại cho con."

Ta muốn nói với cha rằng con yêu cha và mẫu thân, con chưa từng trách cha.

Nhưng ta không nói ra.

Sau này rất nhiều năm, ta vẫn luôn nghĩ, tại sao ngày đó ta không nói ra những lời này.

Tại sao chứ?

21

Cha trở về phủ đệ trước kia, ở trong từ đường của mẫu thân ta.

Cha không hay gặp ta, ta đi thăm cha, cha cũng rất ít khi gặp ta.

Cho đến một ngày, cha thổ huyết không ngừng, ngất xỉu trong phủ, ta mới biết cha ngày ngày dùng Ngũ Thạch Tán.

Ta cưỡi ngựa chạy đến thăm cha, cha nằm trên mặt đất trong từ đường, y bào xộc xệch, cả người nóng đến đỏ bừng.

Cha ôm bài vị của mẫu thân ta nằm trên mặt đất, rơi lệ cẩn thận hôn lên cái tên trên bài vị.

Thái y nói, cha không còn sống được bao lâu nữa.

Cha vẫy tay với ta, dường như không còn tỉnh táo, cha hỏi ta: "Ngươi có biết Yểu Nương không?"

Trong lòng ta dâng lên chua xót.

Cha lại nói tiếp, tự nói một mình, điên điên khùng khùng, vừa khóc vừa cười: "Nàng ấy đã cứu ta, ta chép sách cho con trai Vương viên ngoại, chép sai chữ, phạm vào điều cấm kỵ, con trai Vương viên ngoại dẫn theo gã sai vặt đánh ta, là Yểu Nương đã ngăn cản bọn họ, còn dùng khăn tay của mình băng bó vết thương cho ta. Ta hỏi nàng ấy là ai, nàng ấy nói nàng ấy đến phủ Vương viên ngoại bán nghệ, hy vọng thư sinh trong sạch như ta không chê khăn tay của người như nàng ấy."

Cha lẩm bẩm, hai mắt thất thần: "Yểu Nương là người như thế nào? Ta không biết, ta chỉ biết nàng ấy đã cứu ta, ta phải trả lại khăn tay cho nàng ấy. Ta gặp lại nàng ấy, nàng ấy một thân bi thương, muốn treo cổ tự vẫn. Nàng ấy lưu lạc phong trần, bị cha mẹ bán vào thanh lâu, nàng ấy là người còn khổ hơn cả ta. Nàng ấy đã cứu ta một lần, ta cũng muốn cứu nàng ấy một lần."

Loading...