Ham Ăn Cũng Là Cái Tội - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:19:40
Lượt xem: 668
Ta cầm lấy chiếc hộp sắt mà ngài đã tặng ta trước khi rời khỏi kinh thành, tâm trạng rối bời.
“Bộp.”
Một mẩu giấy rơi ra trước mặt ta.
Trên đó viết:
“Tạ Yên Chi, nếu sau này gặp khó khăn thì hãy đến số chín phố Chu Tước, tìm một lão nhân râu tóc bạc trắng, nói với ông ấy một chữ “Tú”, bản vương sẽ vào kinh thành trong vòng hai ngày, bảo vệ người chu toàn.”
Ta gần như bật khóc vì vui mừng, đọc đi đọc lại tờ giấy rồi ghi nhớ từng chữ trong đầu, sau đó, cẩn thận nhai nát và nuốt mẩu giấy vào bụng.
5.
Nửa đêm, phủ công chúa chìm trong tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng màu vàng nhạt yếu ớt tỏa ra từ những chiếc đèn lồng.
Ta nhét chăn vào giường, tránh được các thị vệ đi tuần tra, mặc y phục đi đêm rồi luồn qua một lỗ chó bên cạnh cổng nhỏ mà ra ngoài.
Ta đi trong đêm tối rất lâu.
Trước mắt hiện lên một cánh cửa gỗ cũ kỹ đã tróc sơn, bên trên treo cao một chiếc đèn lồng phát ra ánh sáng trắng lạnh người.
Dưới mái hiên, một bóng người đội mũ che mặt, đứng khom lưng chờ ở đó.
Khi ta vừa ổn định thân hình thì giọng già nua vang lên.
“Tam công chúa.”
Ta kinh ngạc bước lên định hành lễ, người đó lập tức tháo mũ xuống để lộ khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, râu tóc bạc trắng.
“Lão phu quan sát thiên tượng đêm nay, biết sẽ có quý nhân ghé thăm nên đứng chờ ở đây.”
Ta đang định mở lời thì ông ấy đã nói tiếp: “Mọi chuyện đã xảy ra, lão phu đều đoán được cả, nếu người muốn Hoài An Vương giúp đỡ, vậy công chúa có thể để lại ngọc bội mà tiên hoàng ban tặng lại cho ta không?”
Ta không hiểu.
Nhưng ông ấy không nói gì thêm mà chỉ nhìn ta bằng đôi mắt đục ngầu.
Ta trầm ngâm.
Ông ấy cũng không ngắt lời.
Ta suy nghĩ hồi lâu rồi tháo ngọc bội đeo bên thắt lưng xuống, mặc dù không nỡ nhưng vẫn đưa cho ông ấy.
Khuôn mặt của ông thoáng hiện nụ cười rất nhẹ, hai tay nâng lấy ngọc bội, cẩn thận cất vào trong n.g.ự.c áo.
“Công chúa, bồ câu đưa tin đã được gửi đi. Hoài An Vương sẽ đến kinh thành vào ngày mười hai, đúng chính ngọ sẽ mang quà mừng sinh thần đến cho công chúa.”
Ta định bước vào bên trong phủ để bàn bạc kỹ hơn, nhưng ông ấy đã giơ cây gậy lên chặn lại.
“Công chúa, tính mạng quan trọng, không thể chậm trễ, người không thể nán lại đây nữa, hãy mau trở về phủ đi.”
Nói xong, ông lão run rẩy đóng cửa lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ham-an-cung-la-cai-toi/chuong-3.html.]
Ta không còn cách nào khác đành phải quay về phủ, vừa cởi y phục đi đêm ra nằm xuống giường thì Mai Ảnh xông vào.
Hồng Nguyệt kéo tay áo của nàng ấy, lo lắng nói nhỏ rằng công chúa đang nghỉ ngơi, không nên quấy rầy, nhưng nàng ấy vẫn mặc kệ mà bất chấp xông vào.
Ta phất tay ra hiệu cho Hồng Nguyệt.
“Tỷ tỷ, muội gặp ác mộng, thật sự rất đáng sợ. Tỷ tỷ có thể ngủ với muội được không? Giống như khi còn nhỏ vậy.”
Ta cười lạnh, không ngờ nữ sát mặt lạnh của Đại Ngụy cũng có lúc tỏ ra sợ hãi.
Nàng ấy mở to đôi mắt tràn đầy nước mắt và tràn ngập cầu xin mà nhìn ta.
Ta siết chặt cổ tay, khóe miệng nhếch lên.
“Được, lên đây đi.”
Nàng ấy vui sướng ôm chầm lấy ta.
Ta vuốt nhẹ mái tóc của nàng, thật sự rất muốn cầm trâm cài tóc đ.â.m thẳng vào đầu đó, nhưng vẫn nhẫn nhịn, nàng chỉ là một con cờ, bây giờ g.i.ế.c nàng ấy sẽ chỉ là tự làm loạn thế cờ mà thôi.
6.
Cả đêm không chợp mắt.
Cuối cùng cũng đợi được đến bình minh, Mai Ảnh giúp ta chải tóc.
“Tỷ tỷ, tỷ vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
Nàng ấy nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của ta, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ngọt ngào, khiến ta nhớ lại ngày đầu tiên ta đưa về phủ.
“Tỷ tỷ, tỷ có còn nhớ tám năm trước khi tỷ đến Ngọc Tuyền Tự cầu phúc có đi ngang qua Mai Gia Trang không?”
Ta khựng lại, kiếp trước nàng ấy cũng từng hỏi ta câu này, nhưng lúc đó ta không để ý cảm giác kỳ lạ mà chỉ cười rồi nói ai còn nhớ mấy chuyện vặt vãnh nhạt nhẽo như vậy chứ.
Nhưng lúc này, ta không còn bỏ lỡ tia sát ý thoáng qua trong ánh mắt nàng.
Tám năm trước, nàng ấy chỉ mới bảy tuổi, còn ta mười hai tuổi, vẫn chưa xuất giá, rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì khiến nàng chịu đựng tủi nhục đến mức sẵn sàng cầm d.a.o đ.â.m vào ân nhân cứu mạng của mình cơ chứ?
Lần này, ta không lập tức trả lời như kiếp trước mà trầm ngâm hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Đã lâu quá rồi, khi ấy bản cung còn nhỏ, thật sự không nhớ đã có chuyện đặc biệt gì xảy ra.”
Nếu ta nhìn không sai thì bàn tay của nàng ấy đang nắm chặt chiếc trâm đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
“Có phải muội đã gặp chuyện gì không?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta cố giữ cho giọng nói nhẹ nhàng, bàn tay cầm chiếc trâm của nàng ấy đột nhiên thả lỏng, ánh mắt d.a.o động, lúng túng quay người đi.
“Không có gì, chỉ là muội hồi tưởng lại chuyện cũ, nghĩ đến một năm sau đó, nhờ gặp được công chúa mà mới có thể sống cuộc sống như hiện tại, kim tôn ngọc quý.”
“Vậy muội phải báo đáp bản cung thật tốt đấy.”
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ấy, nhấn mạnh từng câu từng chữ.