Hải Thượng Minh Châu - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-05-26 15:35:03
Lượt xem: 2,875
Địa vị tột đỉnh mà mười năm đèn sách có được, đúng là chỉ trong một đêm đã bị đánh về nguyên hình.
Hắn để lại bức thư cho ta, ta dùng hôn sự đổi lấy tiền đồ.
"Vương gia, Vương gia muốn gả con gái thứ của trắc phi cho Thẩm đại nhân."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Còn điện hạ, Vương gia nói, là phải vì đại nghiệp của ngài ấy mà liên hôn với thế gia."
An Ninh nắm chặt bức thư, gân xanh nổi lên, nghiến chặt răng, chỉ nói một câu:
"Uổng công ngươi tự xưng là thanh lưu, thà gãy chứ không cong, vậy mà lại cúi đầu trước hắn."
Nàng phất tay áo, quay người bỏ đi nhưng khi sắp bước qua cửa, ta mới ôm vết thương, yếu ớt nói:
"Ta chỉ là một kẻ hèn mọn, có gì mà phải sợ, chỉ có thanh danh của nữ tử là quan trọng, ta sao có thể đem thanh danh của người ra đánh cược."
"Nếu người nhất quyết làm trái ý hắn, hắn có nhiều cách để hủy hoại danh tiếng của người, khiến người vẫn phải gả cho người đó. Đến lúc đó, người sẽ phải làm sao!"
"Quý phi nương nương rất ủng hộ Ninh Vương, đã giúp người xem xét đích công tử của phủ thái sư, vi thần chỉ mong công chúa được bình an cả đời."
Lời lẽ mơ hồ, đã cho nàng một câu trả lời rõ ràng. Nhưng lại hướng mũi nhọn thẳng vào Ninh Vương và quý phi, để nàng có nơi trút giận.
Bóng lưng cứng đờ đột nhiên quay lại, trong mắt tràn ngập những cảm xúc mà ta không hiểu.
"Chuyện của bản cung, không cần ngươi quản."
Ta cong môi cười, đã như vậy, sao lại bị ngưỡng cửa làm vấp chân.
Đòn đánh giáng vào người ta, chỉ sợ người khác đau.
Trong ngự thư phòng, thái tử vì nể mặt Ninh Vương, đã trình lên hoàng đế một ít bằng chứng tham ô tiền cứu trợ của hắn:
"Hoàng đệ và cô là anh em ruột thịt, cô không thể dạy dỗ hắn nên người, là cô khó chối bỏ trách nhiệm, xin phụ hoàng trách phạt."
Thái tử vốn không được hoàng đế yêu thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hai-thuong-minh-chau/chuong-10.html.]
Chỉ có một điểm, không ai sánh bằng, đó là lòng nhân hậu.
Nhìn những cái tên trên tấu chương, hoàng đế lại phất tay:
"Ninh Vương làm việc không đủ thận trọng, chỉ là nhìn nhầm người mà thôi. Con là thái tử, càng phải hết lòng dạy dỗ hắn."
"Đến khi con lên ngôi, hắn cũng có thể trở thành cánh tay phải của con."
"Chuyện nhỏ này, không đủ để khiến huynh đệ các con bất hòa. Không nên làm quá lên."
"Những người đó... phế đi là được."
Thái tử không nói nhiều, hoàng đế cũng không để trong lòng.
Nhưng đêm đó, công chúa An Ninh không màng ngăn cản, xông thẳng vào cung Quan Thúy của Vân Quý nhân, nhào vào lòng hoàng đế, liền khóc không ngừng.
Khóc đến nỗi trái tim sắt đá của người cũng mềm nhũn, còn trách phạt thế nào được.
"Con bé này, lại có thứ gì không vừa lòng sao? Mà lại khóc lóc thế này."
An Ninh nức nở, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây:
"Xin... phụ hoàng... làm... làm chủ cho An Ninh."
An Ninh trút hết nỗi ấm ức trong lòng cho hoàng đế nghe, cũng nhét vào tay hoàng đế bức thư giả mà Ninh Vương tạo ra.
"An Ninh chỉ muốn ở bên người mình yêu, hoàng huynh vì sao, vì sao lại đối xử với An Ninh như vậy."
"Mẫu phi dung túng cho hắn, còn muốn dùng hôn sự của An Ninh để kéo thái sư lên thuyền của hắn."
"An Ninh không muốn, An Ninh chỉ muốn gả cho người mình yêu."
Trái tim hoàng đế, trong đêm gió nổi này, đã nguội lạnh.