Hai Năm Thanh Xuân Làm Thế Thân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:15:59
Lượt xem: 96
8
Khó khăn lắm mới đưa được Trần Viễn về nhà, tôi đặt anh ấy lên giường, lau mặt cho anh ấy, định rời đi thì anh ấy bất ngờ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, miệng lẩm bẩm:
"Tri Ý, anh nhớ em lắm."
Tôi lạnh lùng nhìn anh ấy, không biểu lộ cảm xúc, rút tay ra, đi vào bếp pha cho anh ấy một ly nước mật ong.
Khi quay lại với ly nước, tôi vẫn nghe Trần Viễn gọi tên Từ Tri Ý.
Có một câu, tôi nghe rất rõ.
Anh ấy nói:
"Anh không cố ý muốn yêu người khác đâu, chỉ là Tống Hy trông rất giống em..."
Tôi bước đến, vẻ mặt không chút cảm xúc gọi anh ấy tỉnh dậy, sau đó đổi sang dáng vẻ lo lắng, đỡ anh ấy dậy, đút cho anh ấy uống nước mật ong.
Anh ấy lờ mờ mở mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy thất vọng của anh ấy không chút che giấu rơi vào tầm mắt tôi.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y anh ấy, nhẹ nhàng vuốt trán anh ấy, dịu dàng nói: "Ngủ đi, em sẽ ở đây bên anh."
9
Tôi thực sự ở trong phòng Trần Viễn cả đêm.
Tôi nắm tay anh ấy, kéo một cái ghế ngồi bên giường, nghe anh ấy thỉnh thoảng gọi tên Từ Tri Ý, sau đó mơ màng thiếp đi.
Hôm sau, Trần Viễn đánh thức tôi dậy.
Anh ấy cúi mặt xin lỗi tôi với vẻ đầy áy náy, còn xoa bóp vai cho tôi.
Tôi nói không sao, rồi đi rửa mặt, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy. Thật bất ngờ, anh ấy hiếm hoi bước vào bếp phụ giúp tôi.
Trong bữa ăn, Trần Viễn nắm tay tôi, hứa rằng sau này anh sẽ uống ít hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hai-nam-thanh-xuan-lam-the-than/chuong-4.html.]
Tôi cười đáp: "Không sao, uống với anh em chứ có phải ai đâu. Nhưng lần sau nếu uống nhớ gửi vị trí cho em trước khi say, để em qua đón."
Ánh mắt Trần Viễn nhìn tôi có chút phức tạp, một lúc lâu sau, tôi mới nghe anh ấy khẽ "Ừ" một tiếng.
10
Vì không xin vào được các công ty lớn, tôi đã nộp đơn vào một công ty mới khởi nghiệp chưa lâu. Ngày hôm sau, bộ phận nhân sự gọi thông báo tôi đến phỏng vấn.
Thật trùng hợp, người phỏng vấn tôi là một người tôi quen biết, nam thần của trường đại học chúng tôi, tên là Quý Ngộ, hơn tôi một khóa.
Anh ấy rất nổi tiếng ở trường, nghe nói từ năm hai đã bắt đầu khởi nghiệp, sau khi tốt nghiệp đại học thì tự mở một công ty riêng. Tôi không ngờ lại tình cờ nộp đơn đúng vào công ty của anh ấy.
Người ngồi cạnh anh ấy giới thiệu: "Đây là tổng giám đốc của công ty chúng tôi, sếp Quý."
Tôi giả vờ không biết, gật đầu chào anh ấy.
Có vẻ tâm trạng Quý Ngộ khá tốt, từ lúc tôi bước vào anh ấy luôn mỉm cười nhưng câu đầu tiên anh ấy nói lại làm tôi sững người:
"Lương tháng sáu ngàn, làm trợ lý cho tôi, được không? Tống Hi học muội."
Tôi ngây người một lúc, định hỏi sao anh ấy lại biết tên tôi nhưng rồi nhìn thấy bản lý lịch của tôi đang nằm dưới tay anh ấy, liền nuốt câu hỏi lại.
Tôi mơ màng đồng ý với đề nghị của Quý Ngộ nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc: tại sao anh ấy lại chọn một người vừa tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm xã hội như tôi làm trợ lý?
11
Tối hôm đó, trong bữa ăn, tôi kể với Trần Viễn chuyện này.
Anh ấy có vẻ ngạc nhiên vì tôi tìm được việc nhanh như vậy. Tôi mỉm cười, chỉ nói:
"Sau này nếu em phải tăng ca, em sẽ nhắn tin báo trước. Mỗi tối em sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn cho ngày mai, anh chỉ cần hâm nóng lại thôi. Ở nhà thì hạn chế gọi đồ ăn ngoài, không tốt cho sức khỏe."
Trần Viễn ngẩn ra một lúc rồi gật đầu đồng ý. Một lát sau, anh ấy đưa điện thoại cho tôi:
"Chọn một cái đi, coi như quà mừng em đi làm."