Hai Năm Thanh Xuân Làm Thế Thân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:15:11
Lượt xem: 107
3
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Trần Viễn chuyển đến sống chung nhưng chỉ đơn thuần là sống cùng nhau chứ không ngủ chung.
Bởi vì Trần Viễn nói anh ấy sợ không kiềm chế được bản thân mà làm tổn thương tôi. Anh ấy bảo nếu sau này nếu vì lý do nào đó mà chúng tôi không đến được với nhau, anh ấy sẽ ân hận cả đời.
Khi ấy tôi nghe vậy cảm thấy rất cảm động. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh chỉ đơn giản là không muốn ngủ chung với tôi.
Tôi vẫn như trước, nấu cơm cho anh ấy, làm nũng với anh ấy, nói yêu anh ấy, cứ như thể chưa từng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh ấy và bạn cấp ba ngày hôm đó.
Tôi cũng không nhắc đến chuyện đó, càng không chất vấn tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy. Tôi vẫn một mực tốt với anh ấy.
Chỉ là tôi nhận ra dạo gần đây anh ấy càng lúc càng lạnh nhạt với tôi.
Trước kia, mỗi khi tôi đến kỳ kinh nguyệt, anh ấy sẽ chăm sóc tôi tận tình, hôn tôi và dỗ dành. Còn bây giờ, anh ấy chỉ qua loa bảo tôi uống nhiều nước nóng, sau đó vào phòng riêng của mình.
Dù ở chung một căn nhà, mấy ngày nay chúng tôi hiếm khi gặp mặt. Chỉ đến bữa cơm anh ấy mới ra khỏi phòng.
Nửa đêm tôi đi vệ sinh, ngang qua phòng anh ấy vẫn có thể nghe thấy tiếng nói của anh ấy nhưng vì cách một bức tường nên không nghe rõ.
Sau đó, trong một bữa tối, khi tôi đi lấy cơm ngang qua chỗ anh ấy ngồi, tình cờ nhìn thấy màn hình điện thoại của anh ấy sáng lên.
Tôi chỉ liếc qua một chút nhưng đúng lúc lại nhìn thấy nội dung tin nhắn.
Tri Ý: Tháng sau em sẽ về nước.
Tôi làm như không có chuyện gì, đi vòng qua lấy cơm. Khi quay lại, điện thoại anh ấy đã được lật úp, màn hình nằm xuống dưới.
Tôi giả vờ không nhìn thấy. Vừa ngồi xuống đối diện anh ấy, anh ấy đã đặt đũa xuống, đứng dậy bước vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hai-nam-thanh-xuan-lam-the-than/chuong-2.html.]
Trước khi vào, anh ấy còn nói với tôi: "Không có việc gì thì đừng vào phòng của anh."
Tôi không hỏi tại sao, chỉ mỉm cười trả lời: "Được thôi."
4
Thứ Bảy hôm đó thời tiết rất đẹp, tôi kéo anh ấy ra ngoài đi dạo.
Ban đầu anh ấy không muốn đi nhưng trước sự nài nỉ dai dẳng của tôi, anh ấy cuối cùng miễn cưỡng đồng ý, có lẽ không muốn để lộ điều gì bất thường.
Tuy nhiên, dù đi ra ngoài, suốt dọc đường anh ấy chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại.
Tôi tìm cớ vào nhà vệ sinh, để anh ấy đứng chờ bên ngoài. Thực ra, tôi đi lấy món quà bất ngờ đã chuẩn bị cho anh ấy, một bộ máy tính chơi game.
Khi tôi quay lại với món quà, anh ấy vẫn cầm điện thoại, có chút ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi nhét túi đựng máy tính vào tay anh ấy, cười nói: "Em thấy mấy ngày nay tâm trạng anh không được tốt, đúng lúc máy tính của anh cũng cần thay, nên em mua cho anh."
Anh ấy kéo tôi vào lòng, ghé sát tai tôi nói: "Tiểu Hy, gặp được em thật tốt."
Tôi tựa vào n.g.ự.c anh ấy, nụ cười trong mắt hoàn toàn biến mất, trên khuôn mặt chỉ còn sự tê liệt xen lẫn chút chán ghét.
5
Có lẽ nhờ booj máy tính, thái độ của Trần Viễn đối với tôi đã khá hơn, ít nhất cũng không lạnh nhạt như mấy ngày trước.
Anh ấy bắt đầu ngồi xem tivi với tôi trong phòng khách nhưng thường thì tôi xem còn anh ấy lại cầm điện thoại, chẳng biết đang nhắn tin với ai.
Tối hôm đó, anh ấy tắm xong từ phòng tắm bước ra, liếc nhìn điện thoại một lúc rồi bảo rằng ngày mai anh ấy sẽ ra ngoài chơi cả ngày với bạn cùng phòng thời đại học.