Hai Kiếp Yêu Đương - 15,16: Đừng khóc nữa, tôi sẽ hủy bỏ ngay.
Cập nhật lúc: 2024-12-24 13:29:12
Lượt xem: 278
15.
Kiếp trước tôi cũng không ưa gì nhà Tô, nhưng chưa đến mức làm mối quan hệ trở nên căng thẳng đến thế. Vợ chồng nhà Tô lại yêu chiều Tô Tĩnh vượt xa sự tưởng tượng của tôi. Trước đó, tôi và Tô Tĩnh có thể nói là không hề quen biết, sau khi nhận lại gia đình Tô, tôi cũng không có ý quay lại tranh giành tài sản với cô ta.
"Haha, bởi vì tôi ghen tị mà." Cô ta cười lớn: "Tại sao tôi có một gia đình hòa thuận, có người mình thích bên cạnh. Còn những gì bạn có, tôi lại không thể có, dù chỉ là trong giấc mơ."
Hóa ra, ghen tị thật sự có thể khiến con người ta điên cuồng. Tôi cảm thấy Tô Tĩnh đã có chút phát điên rồi. Chịu đựng bệnh tật dai dẳng suốt bao năm khiến tính cách của Tô Tĩnh thay đổi hẳn. Dù trước đây có dịu dàng thế nào, cô ta cũng bắt đầu không kìm được mà hỏi tại sao ông trời lại bất công như vậy.
Giờ lại đột ngột xuất hiện một người chị gái, dù gia đình không phải giàu có lắm, nhưng về mặt tinh thần và vật chất đều không thiếu thốn.
Có tất cả những gì cô ta ao ước, có lẽ sự ghen tị lại trỗi dậy. Nhưng đây lại là lý do cô ta muốn tôi c.h.ế.t sao? Tôi đã làm sai điều gì? Có lỗi gì khi sống hạnh phúc? Vậy tại sao Tô Gia Văn và Triệu Vãn lại không thích tôi, lại ép tôi phải sinh ranrồi sinh ra lại bỏ rơi tôi?
Tôi đáng trách sao?
"Tô Tĩnh, người làm trời nhìn. Nếu cô cảm thấy những gì cô có hiện giờ khiến cô không hạnh phúc, tôi sẽ thành toàn cho cô." Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta.
Tô Tĩnh lập tức đổi sắc mặt, ôm n.g.ự.c khóc nức nở: "Chị ơi, xin chị tha thứ cho em. Em không biết mình đã làm gì khiến chị ghét em như vậy, em sẽ đưa hết tất cả đồ đạc, túi xách cho chị, được không?"
Cửa phòng bệnh bị mở mạnh, Triệu Vãn và Tô Gia Văn sắc mặt đen kịt. Nhìn tôi như nhìn một tội phạm đáng ghét, có lẽ là vì họ vừa nghe thấy những lời của Tô Tĩnh.
Triệu Vãn thậm chí định giơ tay tát tôi. Tôi lập tức ngăn lại, dùng sức khiến bà ta lảo đảo mấy bước, được Tô Gia Văn đỡ lấy.
"Thế nào bà Triệu, định động tay động chân sao?" Có lẽ vì thấy tôi kiên quyết, vợ chồng nhà Tô không còn kiên nhẫn giả vờ, hoàn toàn lộ ra bản chất.
"Đường Miên, nếu cô còn tiếp tục bắt nạt Tô Tĩnh, đừng trách nhà Tô chúng tôi không khách sáo."
"Khách sáo thế nào?" Tôi bật cười vì tức giận: "Để tôi đoán, dùng mẹ nuôi tôi ra làm lá bài để ép tôi nhượng bộ đúng không?"
Triệu Vãn bị nghẹn lời, sắc mặt có chút khó chịu.
Tôi đương nhiên biết vì sao. Kiếp trước, bà ta cũng đã dùng lý do này để uy h.i.ế.p tôi, ép tôi "tự nguyện" hiến thận.
"Triệu Vãn, bà không biết tội bỏ rơi có thể bị kết án bao nhiêu năm sao?" Tôi nhìn vẻ mặt có chút ngỡ ngàng của họ, cười khẽ.
"Điều 261 Bộ luật Hình sự, bà có muốn tìm hiểu không? Hay để tôi giảng cho bà về tội bỏ rơi?"
16.
Về nhà, tôi vẫn cảm thấy chưa hết giận.
Giang Ngộ dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực: "Đừng tức giận nữa, đợi vài ngày nữa đi."
Đợi vài ngày nữa?
Tôi nghi ngờ, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, liếc nhìn anh ta. Hình như cũng có thể đợi thêm một chút.
Chưa đợi đến ngày hôm sau, tôi đã gặp mẹ tôi, Đường Nhuyễn. Đã lâu không gặp, nỗi nhớ như trào lên ngực. Thêm vào đó là sự so sánh với vợ chồng nhà Tô, khi thấy mẹ, tôi không thể không lao vào ôm lấy bà.
Nhà Tô quả thực có chút quyền thế, kiếp trước họ uy h.i.ế.p tôi nếu tôi không đồng ý hiến thận, công việc của mẹ tôi cũng sẽ mất.
Dù đi đâu, không ai muốn nhận bà.
Mẹ tôi là một người rất yêu công việc, lại có tấm lòng nhân hậu, nếu không thì sao bà lại nhận nuôi tôi, một đứa trẻ bị bỏ rơi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hai-kiep-yeu-duong/1516-dung-khoc-nua-toi-se-huy-bo-ngay.html.]
Bà đã hy sinh rất nhiều vì tôi, nếu vì tôi mà phải chịu đựng những điều bất công như vậy, tôi không thể chấp nhận được.
"Con gái lớn rồi, sao càng ngày càng muốn quấn quýt thế này?"Mẹ ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Tôi dựa vào bà không muốn rời đi: "Chỉ là nhớ mẹ thôi."
Tối hôm đó, tôi đã ăn một bữa cơm sum vầy ấm cúng tại nhà Giang Ngộ. Không khí náo nhiệt, hòa thuận khiến trái tim tôi cảm thấy tràn đầy.
May mắn thế nào mới có được cơ hội sống lại chứ?
Về nhà, tôi hỏi: "Mẹ, công việc dạo này có ổn không?"
"Cũng được, mặc dù hơi mệt nhưng cảm giác rất thành tựu." Bà cười nói.
"Con muốn đi xem nơi mẹ làm việc có được không?"
Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn tôi: "Sao đột nhiên lại muốn đi, nơi đó là chỗ làm việc, không thích hợp lắm."
Bà xoa đầu tôi: "Nhà họ Tô, con có muốn quay lại không? Mẹ tôn trọng quyết định của con."
"Không muốn." Tôi gần như lập tức trả lời.
Mẹ có vẻ hơi ngạc nhiên về thái độ của tôi, nhưng bà không hỏi thêm gì, chỉ ôm tôi chặt hơn một chút.
"Giá mà nhà họ Tô có thể phá sản thì tốt." Tôi thì thầm: "Chắc con xấu lắm nhỉ?"
"Không đâu."
Mơ màng, tôi đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, chỉ còn lại một mình trong nhà. Nhớ lại tối qua, tôi muốn xác nhận suy đoán trong lòng, nhưng không ngờ lại ngủ quên mất.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Dù sao thì, với những manh mối này cũng đủ rồi.
Tiếng gõ cửa ngoài phòng vang lên, tôi ngáp và mở cửa: "Sao vậy, cuối tuần không ngủ nướng còn không cho tôi ngủ nướng à?"
Anh không trả lời tôi, sắc mặt khó coi vô cùng: "Cậu hủy bỏ thỏa thuận hiến tạng đi."
"Giang Ngộ, tôi biết mình đang làm gì." Tôi quay đi, không dám nhìn anh.
"Tôi biết cậu muốn họ bị trừng phạt, nhưng chúng ta có rất nhiều cách, không cần phải liều mạng như vậy." Anh giữ chặt vai tôi, khiến tôi không thể không đối diện với anh.
"Em khóc à?" Giang Ngộ nhẹ nhàng lau mắt, hít hít mũi: "Nếu em khóc, em có thể hủy bỏ thỏa thuận, em muốn tôi khóc cho em xem không?"
"Đừng khóc nữa, tôi sẽ hủy bỏ ngay." Tôi thở dài.
Khác với những lần đùa giỡn trước, giờ đây anh khóc cũng đủ khiến tôi thấy trong lòng nặng trĩu.
Dưới sự giám sát của Giang Ngộ, tôi đã hủy bỏ thỏa thuận hiến tạng.
Tôi có thể cảm nhận anh đã thoải mái nhẹ nhõm thế nào.
"Giang Ngộ, cậu sợ cái gì?" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Cậu còn định giấu tôi đến khi nào?"
Giang Ngộ đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm của tôi, lập tức hiểu ra: "Cậu thông minh như vậy, tôi làm sao có thể giấu được cậu."