HẢI ĐƯỜNG LẶNG LẼ DƯỚI ÁNH TRĂNG

HẢI ĐƯỜNG LẶNG LẼ DƯỚI ÁNH TRĂNG

Cập nhật
18 giờ trước
Loại
Truyện Chữ
Thể loại
Cổ ĐạiNữ CườngVả MặtHEChữa Lành
Team
Xoăn dịch truyện
Lượt xem
21,990
Yêu thích
3
Lượt theo dõi
8
Trạng thái
Đã đủ bộ

Đọc từ đầu Đọc tập mới

GIỚI THIỆU:

Năm thứ mười sau khi gả cho Bùi Lang, ta bị bỏ vì không thể sinh con.

Cầm tờ hưu thư trong tay, ta đứng trước cổng nhà, do dự mãi chẳng dám gõ.

Năm đó, phụ mẫu kiên quyết phản đối hôn sự của ta và Bùi Lang, ta liền quyết tâm bỏ trốn cùng hắn, làm mất hết mặt mũi của gia tộc.

Giờ đây, ta thua thảm hại, càng không có tư cách quay về cầu xin cha mẹ thu nhận.

Lúc ta xoay người định rời đi, Thẩm Sơ Nguyệt chặn ta lại.

Nàng là vị tiểu thư phóng túng nhất Biện Kinh, đến nay vẫn chưa xuất giá.

Cũng là người ta ghét nhất.

Nhưng hôm nay, nàng không đến để hả hê.

Nàng nói: "Tửu lâu của ta còn thiếu một đầu bếp, ngươi có muốn làm không?"

01

Trước khi gặp Bùi Lang, ta từng là cô nương danh giá bậc nhất Biện Kinh.

Không ai ngờ rằng, ta lại có thể bỏ trốn cùng một nam nhân.

Nhưng khi đó, dù Bùi Lang chỉ mặc áo vải thô sơ, hắn vẫn nhã nhặn ôn hòa, lòng mang chí lớn thiên hạ. Trong mắt ta, hắn không hề kém cạnh đám công tử thế gia chỉ biết dựa vào tổ tiên.

Bùi Lang là thư sinh được cha ta chu cấp. Ta vẫn nghĩ, nhân duyên này tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nào ngờ, cha ta lại kiên quyết phản đối.

Người nói:
"Con gái à, con chỉ thấy được tài hoa xuất chúng của hắn, nhưng không nhìn ra tâm địa tàn nhẫn của hắn. Tài năng dù cao đến đâu cũng chỉ thuộc về hắn, giúp hắn bay cao, nhưng lại chẳng mang đến nửa phần lợi ích cho con. Một nam nhân tàn nhẫn, lật mặt vô tình, tuyệt đối không phải bến đỗ an toàn để nữ nhân gửi gắm cả đời."

Ta hỏi lại:
"Nếu cha đã không ưa nhân phẩm của hắn, vậy sao còn đặt cược vào hắn?"

Cha ta bất đắc dĩ thở dài:
"Chuyện triều đình đầy rẫy mưu mô quỷ quyệt, có quyền trong tay thì còn có thể kiềm chế lẫn nhau. Nhưng nếu con gả cho hắn, con lấy gì để kiềm chế hắn?"

Ta không tin. Ta nghĩ cha chỉ vì chê hắn nghèo mà cố viện cớ.

Người có thể viết nên văn chương hoa mỹ như vậy, sao có thể có tâm địa xấu xa được chứ?

Khi đó, ta không hiểu rằng tài năng và nhân phẩm thực sự chẳng hề liên quan.

Kỳ thực, lúc ban đầu ta đã cược đúng. Sau khi vào nhà họ Bùi, chẳng bao lâu, Bùi Lang đã thi đỗ tiến sĩ, chính thức bước lên con đường làm quan.

Khi đó, hắn từng ôm ta vào lòng, xót xa nắm lấy đôi tay đã trở nên thô ráp vì giặt giũ của ta, thề rằng từ nay về sau, sẽ không để ta chịu khổ nữa.

Nhưng từ khi nào, ánh mắt hắn nhìn ta lại đầy chán ghét, lạnh lùng nói:
"Gả hỏi là vợ, bỏ trốn chỉ đáng làm thiếp. Ta đã cho nàng danh phận chính thê, đó đã là quá đủ để xứng đáng với nàng rồi."

Từ khi nào, những tri kỷ hồng nhan của hắn ngày càng nhiều, cho đến lúc đường hoàng bước vào nhà, cùng hắn uống rượu làm thơ?

Mà ta, ta chẳng dám cãi vã với hắn, chỉ biết cúi đầu hâm rượu chuẩn bị thức ăn, chỉ mong được trở thành một người vợ hiền đức trong miệng thế nhân, không ghen tuông, không oán trách.

Dù vậy, cuối cùng, ta vẫn trở thành kẻ bị nhà họ Bùi ruồng bỏ.

Bùi Lang nói:

"Tạ Đường, mười năm qua, phụ thân nàng vô tình tuyệt nghĩa, để che giấu việc nàng vượt quá khuôn phép, ông ta đành miễn cưỡng thừa nhận cuộc hôn nhân giữa ta và nàng, nhưng chưa từng coi ta là con rể."

"Ta lận đận trên quan trường, ông ta chẳng bao giờ chịu vươn tay kéo ta một cái. Nhưng dù vậy, ta vẫn giữ gìn thể diện chính thê cho nàng, chẳng hề bạc đãi nàng."

"Huống hồ, nam nhân cầu con nối dõi vốn là lẽ thường tình. Đến nay nàng vẫn chưa có con, phạm vào điều thứ nhất trong 'Thất xuất chi điều'. Việc ta hưu nàng, cũng là lẽ đương nhiên."

(Thất xuất chi điều: Bảy lý do mà một người chồng có thể bỏ vợ trong xã hội phong kiến Trung Quốc, bao gồm: không có con, ngoại tình, bất hiếu với cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông quá mức và mắc bệnh nan y.)

Cầm lấy tờ hưu thư, ta thậm chí chẳng kịp oán hận Bùi Lang vô tình bạc bẽo.

Ta chỉ là… không biết mình còn có thể đi đâu nữa.

02

Khi bỏ trốn cùng Bùi Lang, ta đã mang theo một ít vàng bạc, nhưng tất cả đều đã dốc hết để giúp hắn. Đến giờ, thứ ta có thể mang đi, chỉ còn vài bộ y phục cùng một tờ hưu thư.

Ta thất thần bước ra khỏi nhà họ Bùi, đến khi bừng tỉnh, đã đứng trước cửa Tạ phủ.

Lão gác cổng già nua, lim dim ngủ, không hề hay biết ta đang đứng đây.

Ta chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn không đủ dũng khí gõ cửa, cầu xin cha mẹ thu nhận mình.

Rốt cuộc, ta xoay người, lặng lẽ rời đi.

Lúc này, trời đang nắng đẹp, trên phố người qua kẻ lại, náo nhiệt vô cùng. Nhưng ta chỉ cảm thấy hoảng sợ.

Ta không có tiền, cũng không có nơi dung thân. Không biết sau một đêm, thi thể ta sẽ bị phát hiện ở góc xó nào.

Có lẽ đây chính là sự trừng phạt của ông trời dành cho kẻ cố chấp và ngu muội như ta thuở thiếu thời.

Đáng đời thật…

Khi ta đã chấp nhận số phận, một bàn tay bỗng đặt lên vai ta, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

"Cuối cùng cũng tìm được ngươi."

Là Thẩm Sơ Nguyệt.

Nàng ta vẫn mang dáng vẻ như trong ký ức của ta, nhưng trên người không còn lụa là gấm vóc nữa.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, nàng cười nói: "Ta không nghe lời cha mẹ, bị đuổi ra khỏi nhà rồi."

Ta từng nghe nói về chuyện nàng bỏ trốn khỏi hôn sự, nhưng không ngờ cha mẹ nàng lại tàn nhẫn đến mức thực sự đoạn tuyệt với con gái mình.

Giữa ta và Thẩm Sơ Nguyệt, có thể coi là đối thủ lâu năm.

Ta không thích nàng.

Vì chúng ta trạc tuổi nhau, đều giỏi cầm kỳ thi họa, nên luôn bị người đời mang ra so sánh.

Mà mỗi lần so, nàng luôn nhỉnh hơn ta một chút.

Giờ nghĩ lại, ta chẳng hiểu tại sao mình lại để tâm đến chuyện đó. Thắng thì chẳng được gì, thua cũng không mất mát gì.

Ta hỏi Thẩm Sơ Nguyệt: "Ngươi tìm ta làm gì?"

Nàng cười nói: "Nghe tin ngươi bị hưu, ta đặc biệt đến chúc mừng."

Ta bật cười vì tức: "Vậy ngày mai ngươi lại đến đi, có thể còn kịp chúc mừng ta nhập liệm nữa đấy."

Thẩm Sơ Nguyệt phá lên cười: "Đây mới đúng là Tạ Đường mà ta quen biết, mở miệng ra là có thể cắn người."

Ta bĩu môi: "Ngươi nói cứ như ta là chó vậy. Nhưng ta cũng chẳng thèm giận ngươi, sắp chếc rồi, còn gì mà không buông bỏ được nữa."

"Ai nói ngươi sắp chếc? Chẳng lẽ mắc bệnh nan y rồi?"

Ta cười chua chát: "Bệnh nghèo, cũng coi như nan y đi."

Thẩm Sơ Nguyệt vỡ lẽ, kéo tay áo ta, dẫn ta đến một quán rượu, hào sảng gọi: "Tiểu nhị, mang rượu ra!"

Tiểu nhị quen thuộc đáp ngay: "Được ạ, như thường lệ, một cân Thiêu Đao Tử!"

Thẩm Sơ Nguyệt hài lòng gật đầu, rồi nhìn ta, nghiêm túc ra lệnh: "Ngồi xuống."

Ta không từ chối. Ta muốn uống say.

Nếu say rồi, chếc đi có lẽ sẽ bớt đau hơn.

Rượu nhanh chóng được mang lên, Thẩm Sơ Nguyệt tự tay rót cho ta một ly, rồi chậm rãi nói:

"Thiêu Đao Tử không phải rượu ngon, uống như lửa đốt họng, cay xé cả cổ, vậy mà lại là loại rượu bán chạy nhất. Ngươi có biết vì sao không?"

Ta nói: "Vì nó rẻ?"

Nàng lắc đầu:

"Vì mùa đông ở Biện Kinh có thể khiến người ta chếc rét.

"Những kẻ không có quần áo dày để mặc, vẫn phải ra ngoài kiếm sống trong gió tuyết, chỉ có thể dựa vào thứ rượu cay nồng này để sưởi ấm.

"Họ biết rõ, uống rượu mạnh rồi lao lực trong trời lạnh sẽ tổn thọ, nhưng chỉ cần có thể sống được thêm một ngày, họ vẫn sẽ uống.

"Tạ Đường, bọn họ cũng mắc bệnh nghèo, nhưng bọn họ vẫn sống."

Ta cười khổ: "Ai mà chẳng muốn sống? Nhưng bệnh nghèo cũng có ba bảy loại, đến cả rượu Thiêu Đao Tử ta cũng chẳng có tiền mua."

Nghe vậy, Thẩm Sơ Nguyệt không phản bác ngay, mà quay sang hỏi tiểu nhị: "Chỗ các ngươi, một tháng trả công cho đầu bếp thế nào?"

Tiểu nhị thoải mái trả lời: "Nếu là người mới học việc, mỗi tháng một quan tiền, còn người thạo nghề thì ba quan, mùa cao điểm còn có thể cao hơn, tùy vào chưởng quầy. Còn đại trù, bọn ta không rõ, chưởng quầy bảo đừng hỏi, nhưng ta từng nghe ngóng, nếu có tay nghề giỏi, giá cả chẳng hề thấp đâu!"

Đến lúc này, ta mới hiểu ra Thẩm Sơ Nguyệt đang ám chỉ điều gì.

Ta có tay có chân, chỉ cần chịu khó làm việc, nhất định có thể tự nuôi sống mình.

Chỉ trong chốc lát, khát vọng cầu sinh đã được thắp lên trong ta. Ta lập tức mở lời, nhờ tiểu nhị tiến cử giúp mình.

Tiểu nhị cười tủm tỉm: "Cô nương nói đùa rồi, cần gì ta tiến cử? Đại Phật ngay trước mặt cô đó thôi."

Thẩm Sơ Nguyệt mỉm cười:

"Tạ Đường, đây là tửu lâu của ta."

03

Sau khi Thẩm Sơ Nguyệt bỏ trốn khỏi hôn ước, cha mẹ nàng quyết định trừng phạt bằng cách đày nàng ra trang trại ở quê, bắt nàng sống nốt phần đời còn lại tại đó.

Nhưng nàng vốn không phải người dễ bị khuất phục. Nàng thu xếp giấy tờ thân phận, gom hết bạc mang theo, rồi nhảy xuống xe ngựa giữa đường, chạy trốn.

Nhà họ Thẩm biết nàng vẫn còn sống, nhưng tức giận đến mức không muốn quản nữa, coi như chưa từng sinh ra nàng.

Mà nàng cũng không nghĩ đến chuyện quay về.

Trước tiên, nàng mua một tiểu viện, sau đó mua hai mặt tiền gần chùa Đại Tướng Quốc, không tự mình kinh doanh mà cho thuê lại để kiếm tiền.

Qua vài năm, nàng tích cóp được một khoản, bèn mở một tửu lâu và dồn hết tâm sức vào việc quản lý.

Lúc mới khai trương, không ít đám lưu manh thấy nàng là nữ nhân liền đến gây sự.

"Ngươi không biết đâu, hồi đó ta treo đầy chuông trong nhà, bên gối lúc nào cũng đặt sẵn một thanh đao."

"Ta nghĩ bụng, có chuông báo động, có đao trong tay, thế nào cũng có đường xông ra ngoài."

"Ai ngờ đám du côn còn chưa đến, ta đã bị con mèo hoang trèo tường vào nhà bắt chuột làm cho mất ngủ mấy đêm liền."

"Thế là ta quyết tâm luyện võ. Đã có sức mạnh, lại có vũ khí, còn sợ ai đến gây chuyện nữa chứ?"

Khi kể lại những chuyện này, Thẩm Sơ Nguyệt cười ha ha, như thể đang nói về cuộc đời của một ai khác.

Nhưng ta lại cay mắt.

"Thẩm Sơ Nguyệt, vì sao ngươi lại bỏ trốn khỏi hôn ước?"

Nếu nàng không bỏ trốn, vốn dĩ có thể sống một đời vinh hoa phú quý, hà tất phải chịu khổ như vậy?

Hơn nữa, người mà Thẩm gia định gả nàng cho, chính là lang quân mà nàng thầm thương trộm nhớ thuở thiếu thời.

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Sơ Nguyệt uống một ngụm rượu rồi nhàn nhạt nói:

"Trước ngày thành thân, ta mới biết, hắn đã có người trong lòng."

"Nhưng hắn là một kẻ nhát gan, không dám tranh đấu."

"Ta không thích kẻ hèn nhát, cũng không muốn gả cho một nam nhân chẳng hề yêu mình, lại còn phải vì hắn mà sinh con, lo liệu gia đình. Ai thiếu ai mà không sống nổi? Hắn không dám tranh, vậy thì ta tranh."

"Con người sống một đời, vỏn vẹn trăm năm ngắn ngủi, có thể nhẫn nhịn đủ điều, nhưng chung thân đại sự thì không."

Ta nghĩ đến chính mình, khẽ thở dài:

"Lời thì nói vậy, nhưng tranh đi tranh lại, dù có dám chống lại thiên hạ mà giành lấy thứ mình mong muốn, kết cục vẫn chẳng khá hơn là bao."

Thẩm Sơ Nguyệt lắc đầu, nghiêm túc nói:

"Ngươi nghĩ mình sai vì đã bỏ trốn cùng nam nhân, không màng lễ giáo liêm sỉ ư?"

"Không, kẻ sai là Bùi Lang."

"Nếu hắn có tình có nghĩa, một lòng với ngươi như thuở ban đầu, vậy thì ngươi bỏ trốn cùng hắn chính là sáng suốt, trọng tình trọng nghĩa. Ngươi sẽ trở thành Trác Văn Quân của thời đại này."

"Nhưng hắn đã phụ bạc ngươi."

"Nữ nhân sống trong thế gian này, chỉ có thể phụ thuộc vào nam nhân. Là thê nhưng không phải nhân, chỉ là một vật sở hữu. Đã là vật sở hữu, bị người ta ghét bỏ, tất nhiên là lỗi của chính nó."

"Nhưng chúng ta cần phải hiểu, đó không phải là sự thật."

"Tạ Đường, nếu xiềng xích là trói buộc trên thân, thì ai cũng có thể cởi bỏ giúp ngươi. Nhưng nếu xiềng xích là trong lòng, thì chỉ có ngươi mới tự mở ra được."

Ta bắt chước nàng, uống cạn chén Thiêu Đao Tử.

Bị rượu cay làm nước mắt trào ra, nhưng cơ thể lại dần ấm lên.

[...]

 

Xem thêm
18 giờ trước
18 giờ trước
18 giờ trước
18 giờ trước
18 giờ trước
18 giờ trước
18 giờ trước
18 giờ trước
18 giờ trước
18 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước
19 giờ trước