Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-03 18:43:19
Lượt xem: 5

-A..um.. đây là đâu

A Tà ôm đầu chậm rãi mở mắt ra, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ, cả người không hiểu sao mệt rã rời không còn chút sức lực nào.

Nhìn một vòng, nơi đây là phòng ngủ, một màu xanh lam ngọc kết hợp trắng rất hài hoà, mùi hương trong phòng cũng tạo cảm giác thoải mái. A Tà đang nằm trên giường, trong phòng ngoài hắn ra không có ai, áo của hắn vắt trên ghế gần đó, cũng may quần chưa bị cởi ta

Đang mơ mơ màng màng nhìn quanh không biết đây là đâu thì một làn hương dịu nhẹ thoảng qua, A Tà hít ngửi lập tức mê mẩn.

Chớp chớp đôi mắt nhìn theo hướng mùi hương toả ra, hắn ngạc nhiên khi thấy Dương Lệ đi ra từ trong một phòng nhỏ, trên người quấn khăn trắng, đầu tóc hơi ướt trên thân vẫn còn lưu mấy giọt nước chưa khô

-Chị, sao chị lại ở đây?

A Tà hỏi, nhưng lúc này hắn như nhớ ra gì đó mà sợ hãi, vội nhắm mắt lại không dám nhìn Dương Lệ

-Em bị ngất lên chị để tạm trong phòng nghỉ ngơi, thấy ổn hơn chưa

-Dạ rồi, chị mau mặc quần áo vào đi

-Được được

Dương Lệ lấy một chiếc sơ mi mỏng và váy ngắn mặc vào, ở nhà cô chỉ mặc đơn giản vậy thôi. Sau khi thay đồ xong liền đi ra ngoài để A Tà bớt ngại

Nghe tiếng đóng cửa A Tà mới dàm mở mắt ra, hắn hơi run run nhìn xuống chiếc giường, đây là giường của đại tỷ, là nơi đại tỷ nằm ngủ hàng ngày, mùi hương hắn ngửi thấy cũng là của đại tỷ

-Anh Bạch mà biết sẽ g.i.ế.c mình mất

A Tà nuốt nước bọt, hắn và đám đàn em luôn mặc định Dương Lệ là của Bạch, nay hắn dám nằm ngủ trên giường của người trong lòng đại ca, tới lúc bị phát hiện ra sợ là bị đánh cho hồn phi phách tán mất.

Không dám ở đây thêm một giây hắn vội đứng dậy mặc quần áo ra ngoài

Bên ngoài Dương Lệ đang ngồi lướt điện thoại xem tivi, cô mới quen một cô bạn trên fb, cả hai nói chuyện vô cùng hợp cả ngày vẫn chưa hết cái để nói.

Mà chủ đề duy nhất chính là về người yêu, cô bạn tên Yên Chi kia có một người bạn trai qua mạng hiện đang sống ở Thương Minh, nghe bảo làm ăn kinh doanh rất nhiều tiền

D: "Mình cũng đang ở Thương Minh nè" *

Y: "Oa thích vậy, ở đó toàn người nhiều tiền sống, cậu làm gì ở đó vậy?"

D: "À thì kinh doanh mấy thứ, mà cậu đã gặp người bạn trai kia bao giờ chưa"

Y: "gặp một hai lần rồi, hồi tết năm ngoái anh ấy về quê tui ra mắt bố mẹ, còn tặng bố tui một hộp xì gà Cuba làm quà nữa"

Yên Chi chụp ảnh hộp xì gà cho Dương Lệ xem, cả ảnh người yêu và gia đình cô chụp chung.

Dương Lệ qua ba tháng ở Thương Minh liền nhận đây là đồ giả, xì gà Cuba vốn không có ở thị trường Thương Minh, tất cả mà đều qua nhập khẩu với số lượng rất ít nhiều lắm chỉ mấy trăm hộp một năm.

Giá của thứ này rẻ nhất là năm trăm nghìn đô, bạn trai của Yên Chi làm kinh doanh to thì có thể mua được, nhưng nếu là người như vậy chắc chắn Dương Lệ đã nghe qua

Còn cái tên Lý Vũ Thành cô chưa từng nghe, vì cô bạn mới mà suy nghĩ Dương Lệ quyết định điều tra người này.

-A Tà

-Dạ chị

A Tà trong bếp vội chạy ra, trưa nay hắn không ăn gì lên đói chỉ có thể pha mì tôm, tay cầm cốc mì húp nốt chút nước rồi tới nhận lệnh

-Đi điều tra cho chị người trong ảnh

Dương Lệ đưa điện thoại cho A Tà, hắn nhanh chóng chụp lại rồi đi làm.

-Khoan đã

-Sao nữa ạ

-Qua chỗ Bạch bảo hắn đưa tiền cho đi mua gì đó ăn đi, ăn mỗi cốc mì sao no

-Hihi cảm ơn đại tỷ.

Tốc độ làm việc của A Tà rất nhanh, chỉ mười phút sau thông tin của Lý Vũ Thành đã gửi tới máy cho cô

Nam, sinh năm 99, làm chủ một cửa hàng bán hoa quả ở khu Sáu, là con thứ ba trong một gia đình có bố mẹ làm kinh doanh. Tài sản gồm: một nhà, hai xe máy và ba mươi nghìn đô tiền tiết kiệm.

Dương Lệ cười thầm gửi cho Yên Chi, làm xong cô ném điện thoại sang một bên gọi A Tà đi ra chợ. Tối nay Bạch và Hắc không về ăn cơm, trời đang lạnh dần, cô định mua đồ về làm nồi lẩu ăn cho ấm.

Đường ra siêu thị hôm nay khá đông, phải mất gần mười năm phút mới đến nơi.

Ngoài A Tà ra đi theo Dương Lệ còn có hai người đàn em nhiệm vụ xách đồ.

-Ối chà, đây không phải Dương cô nương sao, Địa Phủ không phải muốn đánh chiếm siêu thị này chứ, vậy tội người dân lắm đó

Giọng nói này chỉ có thể của Lam Vân, hai người bốn mắt nhìn nhau ở khu đông lạnh, dù có tủ lạnh làm đông nhưng dưới ánh mắt như lửa đốt của hai người thì thịt ở đây cũng không chịu nổi nhiệt.

Lam Vân hôm nay đi một mình, Dương Lệ thầm nghĩ có lên kéo hắn ra một góc đập cho một trận không nhỉ, nếu có thể đánh gãy hai chân nhất định có lợi cho cuộc chiến sau này.

Tất nhiên đây chỉ là ý nghĩ to gan, cô biết tên thích cà khịa người này là chân tiên, đã đánh nhau thì có kéo một trăm người bên cô cũng không chắc đập gãy chân hắn được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-7.html.]

-Lam thiếu hôm nay rảnh rỗi đi mua thịt cơ à, chả lẽ Thiên Đình thiếu sơn hào hải vị đã nghèo đến thế rồi sao

Đối chọi gay gắt.

Lam Vân mỉm cười lại gần khoác vai Dương Lệ, hành động này khiến cô khó chịu, đám người A Tà liền trừng mắt muốn lao lên kéo tên vô lễ này ra.

-Nào nào bình tĩnh, ta không có ý xấu

Lam Vân quay đầu lại nói, Dương Lệ không muốn đánh nhau lên xua tay để bọn A Tà lùi lại

-Dương cô nương còn nhớ trận cược đó chứ, chúng ta đã nói là hai hoặc ba năm sau sẽ chiến một trận phân định thắng thua đúng không

-Đúng, thì sao, hay giờ ngươi muốn đánh luôn

-Haha không không, ta tới mời Dương cô nương hợp tác, đảm bảo đôi bên cùng có lợi

-Hợp tác? Thú vị đó, đây là ý của Thiên Đình à, nói nghe thử

-Dương cô nương biết một trong năm trụ cột của Thương Minh, Sở gia không?

Dương Lệ gật đầu, Sở gia đương nhiên cô biết, họ là một trong năm trụ cột dựng lên Thương Minh thành thời điểm đầu.

Một trong năm toà cao ốc nằm ở phía đông nam là của Sở gia, đó cũng chí là tổng bộ của họ.

-Ngươi muốn gây chiến với Sở gia?

-Không, vài ngày nữa Sở Thẩm Hàn, tam thiếu gia của Sở gia sẽ từ nước ngoài về, chúng ta hợp tác bắt hắn đe doạ Sở gia giao ra ba năm phần trăm cổ phần, tới lúc đó chia cho cô hai mươi phần trăm.

-Địa Phủ phải làm gì?

-Chặn quân Sở gia, Thiên Đình sẽ cướp người, bên cô chỉ cần ngăn cản Sở gia cứu người.

-Được

-Vậy thời gian địa điểm tôi sẽ sai người gửi tới, còn giờ không làm phiền Dương cô nương mua sắm nữa.

Lam Vân xoay người cầm một quả táo trong giỏ đồ của Dương Lệ rồi rời đi

Cô nhìn mà hừ lạnh thầm ghi nợ quả táo, mà vì Lam Vân mà cô hết hứng đi mua đồ, sau khi lấy những thứ cần thiết thì thanh toán ra về.

Trên đường về Dương Lệ lên mạng tìm hiểu về Sở Thẩm Hàn

Tam thiếu gia nhà họ Sở, hai mốt tuổi, hiện đang là du học sinh bên Mỹ. Đẹp trai, nhà giàu, lãng tử, lại còn ngoan hiền hội tụ đủ khiến cậu thiếu gia này có số lượng fan nữ đông tới cả triệu người.

-Nếu bị bắt không biết có khiến đám fan nữ này lo c.h.ế.t không nhỉ

Dương Lệ cũng khá chờ mong

Về tới nhà đã gần bảy giờ, cô sắn tay đi nấu ăn, A Tà bên cạnh phụ giúp nhặt rau, gọt khoai tay cà rốt các loại. Hai người loay hoay trong bếp tới đúng bảy giờ thì xong.

-A Tà, gọi hỏi lại xem hai tên ngốc kia có về cơm không?

-Em vừa gọi rồi, hai anh ấy bảo nay có việc lên không về

-Không về thì nhịn, dọn cơm, gọi mọi người vào ăn đi.

Dương Lệ không rảnh đâu mà để ý Hắc Bạch, không ăn thì nhịn cô đảm bảo không bắt ép họ về.

Ngồi quây quần bên nồi lẩu ấm nóng, đám đàn em lần đầu được ăn lẩu rất hào hứng, có thằng do ăn vội mà bỏng cả lưỡi kêu oai oái.

Bình thường Dương Lệ sẽ không tranh, nhưng hôm nay thì khác, cô không tranh liền đến nước cũng không còn mà húp. Bữa cơm tối vì thế mà nhốn nháo lên, có thằng còn mang vỉ bia và chai rượu ra và chỉ mấy phút sau có tiết mục văn nghệ để xem

Cuộc vui đến chín giờ hơn mới dừng, Dương Lệ để A Tà dọn dẹp bản thân lên phòng tắm lại, ăn lẩu ám mùi không thay quần áo chắc lát cô không ngủ được mất.

Tắm xong xuống nhà cùng A Tà rửa bát, lúc này Dương Lệ mới để ý là cũng khá muộn rồi, sao cô chưa thấy Hắc Bạch về nhỉ

-A Tà, mấy giờ rồi

-Mười giờ mười lăm ạ

Cô nghe vậy thì nhíu mày, cô từng nói với Hắc Bạch là luôn phải về trước mười giờ, hôm nay đã hơn vẫn chưa thấy đâu khiến cô hơi lo lắng.

Gọi điện cho Bạch mấy lần thì không thấy nghe máy, Dương Lệ đành gọi cho Hắc, cũng may cậu ta nghe điện thoại.

-Các cậu đang ở đâu vậy?

-Tôi đang ở quán trà, có chuyện gì à

-Không, tôi thấy hai người chưa về thì gọi hỏi, Bạch đâu?

-Cậu ta hả, tôi không biết, nãy thấy cậu ta về quán lấy ví tiền, trên người còn nồng nặc nước hoa, tôi thấy loáng thoáng qua trên xe có đứa con gái nào ấy.

Cuộc điện thoại kết thúc, Dương Lệ hít sâu, hai tay siết chặt, sát khí đáng sợ toả ra khiến A Tà bên cạnh sợ hãi.

-A Tà, đi chuẩn bị xe, gọi thêm hai mươi người theo chị đi một chuyến

-Dạ...dạ

Loading...