Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-27 20:32:45
Lượt xem: 54

Dương Lệ trở về từ Địa Phủ tạm thời không nói với ai vì chuyện này quá hoang đường, có nói cũng bị coi là điên mà chê cười.

Nhưng như vậy không có nghĩa là cô chịu ngồi yên, chồng cũ đ.â.m một nhát sau lưng đau vậy không báo thù sao cho được.

-Dương cô nương giờ cô muốn chúng tôi làm gì?

Bạch khẽ hỏi

Dương Lệ trầm tư suy nghĩ, cô hiện tại đang là c.h.ế.t đi sống lại, vậy có nghĩa là mọi tiền bạc và công việc đã không còn, vấn đề tiền tiêu đương nhiên là việc cần nhất lúc này.

-Hai người có thể biến ra tiền được không?

-Không thể, ngoài tiền âm phủ ra chúng tôi không biến ra được tiền của dương gia

-Vậy vàng thì sao?

Bạch vung tay, trên bàn lập tức hiện ra một thỏi vàng lấp lánh, cô tới kiểm tra thì vui mừng khi đây đúng là hàng thật

-Cho tôi mười thỏi như này

Bạch gật đầu lấy ra mười thỏi vàng cho Dương Lệ, hắn cũng không biết cô muốn thứ vô dụng này làm gì. Dù sao ở Địa Phủ nhiều lắm, hàng năm có mấy chục vạn đổ xuống dùng mãi không hết.

Ngoài vàng thỏi ra Bạch còn lấy ra vàng lá, dây vàng, thậm chí các đồ vật bằng vàng. Đây đều là vật nhân gian đốt xuống, bây giờ lấy cho Dương Lệ dùng hắn hoàn toàn không chút đau lòng

Chỉ trong chốc lát trên bàn đã đầy các loại vàng từ trang sức, vàng miếng hay vàng thỏi. Dương Lệ nhìn mà hoa cả mắt, sinh thời nàng chưa từng thấy nhiều vàng như vậy

-Đã đủ chưa?

-Đủ rồi, anh đi cùng tôi tới ngân hàng đổi tiền đi

-Được

Hắc bên cạnh nghe đi ra ngoài liền biến trở về dạng người hào hứng muốn đi theo, Dương Lệ liếc y rồi cũng đồng ý

-Mà khoan chúng ta đi bằng cái gì giờ?

Dương Lệ giờ mới nhớ ra tài sản cũ của cô đã mất sạch, cả chiếc xe cô mua hơn tám trăm triệu cũng không cánh mà bay.

-Haha để tôi

Hắc cười cười chạy đi kiếm một quyển tạp chí siêu xe, sau khi lật tìm một lúc thì đưa cho Dương Lệ xem mẫu xe hắn chọn. Một chiếc Maybach đen tuyền, cô chưa từng đi mẫu xe này lên đồng ý

Cả ba vào gara trong nhà, ở đây Hắc đốt trang sách, chiếc Maybach bên trong lập tức theo ngọn lửa cháy sạch mà xuất hiện bên ngoài.

Màn này làm cô kinh ngạc, cô nhớ lại số vàng vừa nãy có phần giống những cây vàng giấy người dân hay đốt.

-Hai người có thể đốt đồ vật để có được vật đó à?

-Về nguyên lý là vậy

Bạch lên tiếng giải thích cho năng lực của hai người họ.

Về cơ bản hai người có thể "hoá vàng" bất kìa vật gì làm bằng giấy, rồi thông qua Địa Phủ để chuyển nó lên dương gian sử dụng. Tất nhiên việc này có hạn chế là phải được sự đồng ý của Dương Lệ

-Vậy giờ tôi đốt một bản vẽ biệt thự thì hai người có thể  biến ra biệt thự đó

-Đúng vậy

-Thế tôi cần tiền làm gì nữa, sao không nói sớm

-Cô không hỏi, hơn nữa có những thứ chúng tôi không biến ra được như con người, động vật hoặc những vật của Phật giáo, tâm linh.

Vậy thôi vẫn lên có tiền tốt hơn, Dương Lệ lên xe, dù muốn đi thử nhưng cô vẫn để Hắc lái xe, bản thân ngồi phía sau với Bạch.

Cả ba đi tới ngân hàng Thương Mại Quốc Tế, do Hắc Bạch vô thường cũng hay lên nhân gian làm nhiệm vụ lên đối với đường xá không hề xa lạ, hơn nữa nhờ thần thức cả hai có thể nhanh chóng tìm hiểu mọi thứ dễ dàng.

Trên đường đi Dương Lệ có hỏi về tập đoàn Địa Phủ, cô khá tò mò về cái tổ chức này.

-Tập đoàn Địa Phủ là liên kết của ba thế lực gồm Thập Điện Diêm La, Phong Đô thành và U Minh giáo.

Thập Điện Diêm La thì Dương Lệ từng nghe tới, đây là nơi ở của mười vị Diêm Vương chịu trách nhiệm phá xét xử án ở Địa Phủ, thi hành thưởng phạt đối với linh hồn sau khi mất.

Còn về Phong Đô thành và U Minh giáo cô hoàn toàn không biết, Bạch cũng không giải thích nhiều, hắn không muốn cô bị cuốn vào những thứ phiền phức của Địa Phủ.

Một lúc sau cả ba tới nơi, cô để Hắc ở lại trông xe dù mặt y tỏ vẻ không muốn.

Cô và Bạch đi vào trong, tới quầy số 6 khi nhân viên hỏi thì cô lấy ra vài chiếc nhẫn vàng bảo muốn đổi tiền.

-Giá vàng hiện tại là 2 nghìn đô trên một lượng vàng, cô muốn đổi bao nhiêu?

Người nhân viên hỏi, Dương Lệ không biết rõ số vàng Bạch cho cô, nhưng để ước lượng cũng phải vài trăm lượng vàng

-À tôi đang có khoảng một trăm lượng vàng, không biết ngân hàng có đổi nhiều như vậy không?

-Có, nhưng đây là giao dịch lớn mời cô lên tầng ba phòng giao dịch để thực hiện

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-2.html.]

Người nhân viên ghi một tấm phiếu và gọi điện báo cáo lên bên trên, sau khi nhận được câu trả lời liền đi dẫn đường cho Dương Lệ.

Bạch theo sau cầm túi vàng, hành động này khiến ai trong ngân hàng cũng phải kinh ngạc trầm trồ, dù sao đây cũng là mấy trăm lượng vàng giá trị cả triệu đô, mang vác lộ liễu như vậy đúng là lần đầu thấy.

-Đây là ai vậy, mang nhiều vàng thế đúng là hiếm gặp

-Không biết nữa nhìn rất lạ

-Hình như không phải vàng của người này, các người xem cô gái đi trước đi, phong thái ung dung và khí chất cao quý nhất định là chủ nhân của số vàng kia

-Nhất định là tiểu thư gia tộc lớn

Dọc đường những lời bàn tán không ngừng vang lên, cô có thể nghe rõ tất cả, Dương Lệ kiếp trước đều bị người ta coi nhẹ không chút quan tâm, lần này được nhiều người bàn luận đánh giá như vậy cũng khá vui.

-Cô Dương mời vào

Người nhân viên mở cửa phòng mời hai người vào trong, bên trong một nam tử mặc vest trắng đã đợi sẵn, khi thấy Dương Lệ liền mỉm cười đứng dậy đón tiếp.

-Cô Dương, tôi là Lâm Nhân trưởng phòng giao dịch của Ngân Hàng Vũ Thiên, mời cô ngồi

Hả, ngân hàng Vũ Thiên?

Dương Lệ ngơ ngác liếc Bạch phía sau, lúc này y vẻ mặt âm trầm không nói gì, khoé mắt hơi đỏ hiện lên chút sát khí đáng sợ.

Ngồi xuống ghế Dương Lệ tâm hơi loạn, cô không ngờ ở đây lại có người của tập đoàn Vũ Thiên, nói đúng hơn là người của Thiên Đình kẻ đối đầu với Địa Phủ.

Lâm Nhân chắc chắn không phải người thường, nhưng thái độ của anh ta lại vui vẻ hoà nhãn, còn mời trà hai người giống như không có phát hiện ra.

-Cô Dương, ở đây có bao nhiêu vàng?

-Bọn ta không đổi nữa, Lâm Nhân ngươi đừng giả vờ nữa

Bạch nhấp trà giọng khó chịu nói, hiển nhiên y chán ghét kiểu giả tạo của đám người Thiên Đình, rõ ràng nhìn ra kẻ thù nhưng lại dùng cái vẻ mặt tươi cười ra đón tiếp thật sự giả dối đến ghê tởm.

-Hahaha Bạch vô thường ngươi vẫn như vậy, nhưng việc đổi hay không chưa tới phiên ngươi quyết định.

Lâm Nhân cười lớn, hắn nhìn Dương Lệ đợi quyết định của cô

Dương Lệ bị đẩy vào thế khó, nếu cô không đổi thì cô sẽ không có tiền sinh hoạt còn đổi có thể khiến Bạch giận. Tiến không được lùi không xong khiến đầu cô choáng váng, tựa vào vai Bạch khẽ nói

-Ta đổi, Bạch, đừng giận tôi

Bạch im lặng xoa đầu cô cười nhẹ, Dương Lệ thấy vậy thì vui vẻ yên tâm đổi vàng cho Lâm Nhân

Tốc độ làm việc của tập đoàn Vũ Thiên rất nhanh, chỉ trong ba phút tấm thẻ ngân hàng có một triệu đô đã tới tay Dương Lệ.

-Dù sao cô từng là trưởng phòng kinh doanh của tập đoàn Vũ Thiên lên cấp trên tặng cô hai triệu đô, bao gồm tiền lương chưa thanh toán trước khi cô mất.

-Cảm ơn

-Không có gì, hai người đi thong thả

Dương Lệ và Bạch ra khỏi phòng giao dịch, người nhân viên vừa nãy đưa hai người trở về sảng chính bên dưới làm thủ tục đăng kí thẻ thành viên cho Dương Lệ. Đây là quy định của ngân hàng, cô đã quen với việc này lên làm cũng nhanh.

-Hai người làm gì lâu vậy tôi đợi chán c.h.ế.t rồi này

Thấy hai người ra Hắc lên tiếng, hắn nhìn thằng bạn mình vẻ mặt không được tốt lắm thì hỏi thăm

-Lâm Nhân tới, Vũ Thiên đã để ý chúng ta rồi

-Cái gì, là thằng khốn lần trước bị cậu đánh đó à

-Đúng vậy.

-Có cần lên đánh trận nữa không, dù sao hắn cũng không phải đối thủ của hai chúng ta

Bạch lắc đầu, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của địch, hai người phát huy sức mạnh chỉ bằng ba phần mười khi ở dưới Địa Phủ, quan trọng hơn Dương Lệ sẽ gặp nguy hiểm.

-Hai người có thù oán với tên đó à?

Dương Lệ hỏi

Hắc kể cho cô chuyện Lâm Nhân từng trêu hoa ghẹo nguyệt một em gái Bạch thích, kết quả Bạch nổi điên đánh hắn một trận.

-Nhìn hắn trông tử tế như vậy không ngờ bại hoại đến thế

Dương Lệ cảm thán, Bạch trầm mặc, hắn biết Hắc đã nói giảm đi câu chuyện đi rất nhiều, vì năm xưa việc trêu hoa ghẹo nguyệt kia chính là hãm h.i.ế.p cô gái đó, cuối cùng hại c.h.ế.t cô ấy.

-Hai người thấy việc mua một căn nhà mới thế nào, tôi đã muốn rời xa thành phố này tới nơi thảo nguyên rộng lớn hoặc biển xanh để sống rồi, nay có tiền trong tay nhất định phải lên đường á

-Vậy đi biển đi, Địa Phủ chỉ có mấy dòng sông u tối thật sự chán chết, tôi muốn đi biển lắm.

Hắc hào hứng, hắn cũng mãnh liệt bày tỏ ý kiến nhất định phải cho hắn theo, hắn không muốn ở lại làm trông xe lần nữa đâu

-Được, vậy đi biển!

Dương Lệ quyết định, Hắc lập tức nổ máy đạp ga phóng đi.

Loading...