HẮC LIÊN HOA CỦA TIÊN GIỚI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-10 02:13:48
Lượt xem: 282

5

"Sư phụ, Khương sư tỷ thị phi bất phân, thiện ác không màng, còn lạm sát người vô tội." Lời nói của tiểu sư muội khiến cho mọi người ở đây khiếp sợ, đây chính là lời tố cáo nghiêm trọng nhất đối với một người tu đạo.

Nếu là thật vậy thậm chí sư phụ có thể g.i.ế.c ta để thanh lý môn hộ.

Trương Cảnh thấy trên đầu ta không có bất kỳ đồ trang sức nào lại cau mày nói: "Tiểu sư muội, không thể nói lung tung."

Bởi vì pháp thuật của đại sư huynh nên nàng ta vẫn quỳ trên mặt đất, ả quật cường nói: "Hết thảy đều do ta tận mắt nhìn thấy, không có nửa phần giả dối."

Sư phụ cao cao tại thượng nhìn ta hành lễ với mình rồi hỏi: "Ngươi có biện giải gì không?"

"Thứ mà ta g.i.ế.c chính là yêu, có gì sai chứ." Ta đối diện với ánh mắt của hắn, sống lưng thẳng tắp hỏi sư phụ: "Đây là những gì sư phụ dạy ta."

"Không, nó chưa từng làm gì lên tội, nó chỉ là một đứa trẻ vô tội." Tiểu sư muội dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn sư phụ, huyết mạch Ma tộc bị áp chế trong cơ thể nàng ta tựa hồ đang dần dần thức tỉnh, điều này khiến cho hai mắt nàng ta đỏ như máu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi trói buộc rồi rút kiếm xông về phía ta.

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra chút mập mờ giữa nàng ta và sư phụ, sư phụ nhà ai mà đi bóp chân cho đồ đệ, bởi vì đồ đệ sợ hãi mà ngủ cùng một giường với nàng ta.

Lại có đồ đệ nào đi nhìn lén sư phụ tắm rửa rồi giấu y phục của sư phụ.

Cho nên gần đây chuyện tình cấm kỵ giữa sư đồ họ truyền khắp nơi ồn ào huyên náo, ánh mắt triền miên của hai người giờ phút này lại càng chứng thực tin đồn kia.

"Sư phụ, con không sai." Ta cự tuyệt yêu cầu quỳ xuống nghe giáo huấn của sư phụ, khinh thường nói: "Nơi này đã không phải Bồng Lai lúc trước."

Nhìn mọi người ở Bồng Lai khiến ta vô cùng thất vọng, ngoại trừ đại sư huynh và đại sư tỷ còn đang bế quan thì những người ở đây có ai là không nâng cao đạp thấp, khi dễ kẻ yếu, những kẻ này ngay cả nửa phần khí khái của người tu hành cũng chẳng có.

Cuộc nói chuyện với đại sư huynh vừa rồi đã khiến nút thắt vẫn quấy nhiễu trong ta được tháo gỡ, không chỉ vậy còn có nguồn năng lượng cực lớn nhưng vô cùng ôn hòa tràn vào trong cơ thể ta, nuôi dưỡng huyết mạch ta.

Để cho ta hiểu rằng chấp niệm của mình đối với bách tính dưới chân núi hay là những đồng môn ở Bồng Lai c.h.ế.t thảm trong kiếp trước đều rất sâu.

Nếu đã như vậy ta cũng chỉ có thể đi tới nhân gian, tu mình trong vạn vật chốn hồng trần chứ không phải ở đỉnh núi chịu giày vò. Chỉ có vậy nghiệp lớn của ta mới thành. 

Khi ta đã suy nghĩ thông suốt thì nguồn năng lượng kia càng mãnh liệt, đạo vận và quy tắc thiên địa chảy cuồn cuộn không ngừng ở bên cạnh ta.

Thái độ của ta làm cho sư phụ bắt đầu tức giận, hắn ta nói: "Tiểu sư muội của ngươi còn nhỏ tuổi nên không biết yêu vật kia thì còn có thể tha thứ, nhưng g.i.ế.c hại đồng môn, không biết tôn ti như ngươi lại càng thêm đáng hận."

"Hôm nay ta phạt ngươi tới vách đá Tư Quá tự kiểm điểm ba mươi năm." Trên mặt sư phụ vô cùng lạnh lùng, hắn ta biết rõ tu vi ta thấp, không thể so với những đồng môn khác nếu nếu thật sự ở vách đá Tư Quá mươi năm chỉ sợ sẽ hóa thành một bộ xương trắng.

Trương Cảnh nghe xong lập tức quỳ xuống: "Cầu sư phụ khai ân, Khương Di chỉ là nhất thời hồ đồ."

Ngay cả mấy vị sư tỷ, sư huynh luôn luôn không thích ta cũng nhao nhao lên vì ta mà cầu tình, bọn họ tuy rằng tự cho mình thanh cao, đối xử với ta cũng chanh chua lại hay thường nói móc ta nhưng đến lúc này vẫn nguyện ý vì ta nói vài câu cầu xin chỉ vì không muốn nhìn ta cứ như vậy c.h.ế.t đi.

"Khương Di dù là có sai nhưng tiểu sư muội cũng chỉ chịu chút ngoại thương nên không thể tính là g.i.ế.c hại đồng môn, mà sư phụ vì điều này trừng phạt muội ấy như thế sợ rằng đang vì tư tình mà bao che tiểu sư muội." Một vị sư tỷ bênh vực kẻ yếu.

Sư phụ nhìn thoáng qua tiểu sư muội đang quỳ trên mặt đất rồi đánh một chưởng về phía vị sư tỷ kia khiến cho trong m.á.u tươi trong miệng nàng ấy phun ra: "Các ngươi quá mức càn rỡ rồi, bắt đầu học theo nàng ta mà quên mất tôn ti trật tự rồi sao."

Ta cười lạnh một tiếng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Sư phụ, uy phong của ngươi thật lớn, nếu ngươi dám nói chúng ta đã quên tôn ti trật tự vậy ngươi có biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, cái gì là luân thường đạo lý hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hac-lien-hoa-cua-tien-gioi/chuong-4.html.]

Ta rút roi, nhắm thẳng vào sư phụ: "Bồng Lai này ta sẽ không ở lại nữa, sư phụ như ngươi ta cũng không nhận nổi."

Trương Cảnh luôn luôn cho rằng ta là dạng nhu nhược vô năng, là một con chuột nhắt chỉ biết bám vào phú quý nên giờ phút này thấy ta kiêm nghị như thế chỉ biết trừng to hai mắt, hoàn toàn nói không ra lời. Hắn ta kinh ngạc nhìn ta, ngay cả âm thanh tiểu sư muội liên tục kêu gọi cũng bị hắn ta phớt lờ.

Sư phụ tức giận vô cùng nhưng cũng không quên cứu giúp tiểu sư muội đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, chỉ nói đến tình cảm này của bọn họ thì quả thật đáng quý nhưng tất cả thứ đó đều là dùng mạng người chồng chất tạo thành.

Ta vẫn nhớ rõ sư phụ vì cứu sư muội quay đầu đã nói một câu: "Chỉ cần con trở về ta có thể g.i.ế.c hết người trong thiên hạ."

Hắn ta dường như quên người trong thiên hạ ngày ngày cung phụng mình, quên mất các bách tính dâng hương cung hoa mỗi ngày chỉ vì cầu bình an, chỉ vì muốn an ổn mà sống sót trong thời loạn lạc này.

"Ngươi muốn phản bội sư môn sao?" Sư phụ rút bội kiếm, nhắm thẳng vào đầu ta: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, một là tới vách đá Tư Quá suy nghĩ, hai là đừng trách ta thanh lý môn hộ."

"Sư phụ, đắc tội rồi." Ta vung roi về phía đối phương, hắn ta không tin ta thật sự dám động thủ nên bị ta đánh lui liên tục về phía sau, ngay cả mũ trên đầu cũng lệch đi vài phần.

"Không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng, cảnh giới của muội ấy làm sao có thể tăng lên nhanh như vậy, không đúng, không đúng, muội ấy sao lại có thể tạo ra chưởng mang năng lực của đỉnh núi Bồng Lai để đối kháng sư phụ..." Trương Cảnh trong mắt tràn đầy sự hoài nghi: "Người như muội ấy làm sao có thể..."

Tuy nói lúc ban đầu ta có thể chiếm thế thượng phong nhưng sư phụ vẫn là sư phụ, không lâu sau đã đánh cho ta liên tiếp bại lui, thân chịu trọng thương.

Những sư huynh tỷ muội khác muốn tiến lên ngăn cản lại bị tiểu sư muội và Trương Cảnh ngăn lại: "Các ngươi cũng muốn làm trái tên nghịch đồ trái ý sư phụ sao?"

"Muội ấy vốn nên xuống núi nhưng sư phụ từ bi độ lượng giữ muội ấy ở lại ai ngờ người này lại nhiều lần g.i.ế.c hại đồng môn, chống đối sư phụ."

Thần thức của ta được Bồng Lai chi lực bảo vệ nhưng thân thể lại không ngừng chịu thương tổn, không chỉ có lục phủ ngũ tạng bị nát mà ngay cả kinh mạch cũng bị sư phụ cắt đứt.

Ngay khi sư phụ sắp vung kiếm c.h.é.m đầu ta, xa xa đột nhiên truyền đến một luồng ánh sáng thay ta ngăn cản một nhát chí mạng.

"Sư phụ, tha cho Khương Di sư muội một mạng đi."

Đại sư tỷ buộc phải xuất quan tới cùng đại sư huynh thay ta đỡ một kích trí mạng kia, nàng ấy nói: "Hiện tại muội ấy đã không khác gì một phế nhân, người thả muội ấy xuống núi đi, đồ đệ nguyện lấy tính mạng bảo đảm rằng cả cuộc đời này muội ấy tuyệt đối sẽ không bước lên Bồng Lai một bước."

Bởi vì bị vết m.á.u che giấu nên không ai có thể nhìn thấy nụ cười nhếch lên trên khóe miệng cùng sự vui sướng trong mắt ta.

Nếu không phá hủy thì không thể xây mới, nếu không hủy đi cái thân thể này thì sao ta có thể mượn sức mạnh Bồng Lai để làm lại kinh mạch dẫn đến đại công cáo thành.

Chỉ tiếc sư phụ so với ta còn ngu xuẩn hơn, chỉ vì quá si mê tình yêu nên không nhìn ra ý đồ của ta, tất cả những gì hắn ta làm lúc này căn bản chẳng có gì là vì Bồng Lai chẳng qua là một lòng muốn làm chỗ dựa cho người mình thương mà thôi.

Sư phụ lạnh lùng nhìn ta đang kéo dài hơi tàn rồi nói: "Ngươi xuống núi đi, ta giữ ngươi không nổi."

Ngón tay hắn ta nhẹ điểm phế bỏ tu vi của ta, hiện tại bởi vì bị thương nghiêm trọng nên giờ phút này chỉ sợ ngay cả một phàm nhân ốm yếu ta cũng không bằng.

Sư phụ chỉ vào sáu ngàn ba trăm bậc thang nói: "Ngươi xuống núi đi."

Ý của người này là ta tới như thế nào thì xuống như thế đó, ta nhổ bọt m.á.u trong miệng cố gắng đứng lên nhìn hắn ta và tiểu sư muội nói: "Một ngày nào đó ta sẽ tự tay c.h.é.m đầu các ngươi."

Có Bồng Lai chi lực nên chuyện làm lại thân thể chẳng qua là chuyện nhỏ, không quá ba năm ta nhất định sẽ làm cho bọn họ c.h.ế.t không có chỗ chôn.

 

Loading...