Há miệng chờ sung - 11: End
Cập nhật lúc: 2024-07-16 20:01:44
Lượt xem: 3,788
11
Môi giới gọi điện cho tôi.
"Chị gái cho thuê nhà à? Sao lại có người ở?"
"Không có, từ lúc tôi mua tới giờ vẫn để không."
Tự dưng trong đầu tôi nghĩ ra một khả năng.
"Tiểu Trương, cậu vẫn ở bên nhà đó đúng không? Chờ tôi một chút, tôi lập tức qua xem.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi vội vàng bắt taxi đến đó.
Vừa ra khỏi thang máy tôi đã thấy Tiểu Trương bị Lâm Huy đẩy một cái.
Tiểu Trương bất ngờ nên không có đánh trả, sau khi tỉnh táo lại, cậu ấy cũng đẩy Lâm Huy một cái.
Tôi không nói gì mà lấy điện thoại ra quay video.
Thang máy cách khá xa nên bọn họ không nghe thấy tiếng cửa mở, đương nhiên cũng không phát hiện tôi đã tới.
Tiểu Trương còn đang giải thích: "Anh bình tĩnh tí đi, tôi đã bảo tôi được cô Lâm ủy thác đến xử lý căn nhà này, không phải là lừa đảo.”
"Cô Lâm cái quái gì, tao không biết, đây là nhà tao, là nơi tao ở. Nhà tao còn chưa đến lượt cô Lâm chó má của mày xử lý đâu.”
Lâm Huy hoàn toàn phớt lờ lời nói của Tiểu Trương, anh ta nắm cổ áo sơ mi của Tiểu Trương rồi ném cậu ấy vào tường.
"Đây là tài sản do cô Lâm đứng tên, sao lại thành nhà của anh rồi? Anh đang cưỡng đoạt tài sản của người khác, là phạm pháp đấy.”
Tiểu Trương chưa từng gặp phải người vô liêm sỉ như này nên chỉ có thể lôi pháp luật ra.
Không biết hai chữ ‘phạm pháp’ này kích thích Lâm Huy hay sao mà anh ta đ.ấ.m mạnh vào bụng Tiểu Trương, mặt đầy giận dữ nói: “Tao nói của tao thì là của tao, phạm pháp cái chó gì, đừng lôi pháp luật ra hù dọa bố mày.”
Năm đó lúc tôi chạy trốn, còn thuận tiện gọi cảnh sát giúp cho người bị Lâm Huy đánh.
Vốn có thể lấy tiền giải quyết nhưng Dương Quỳnh lại không lấy được tiền sính lễ bên kia.
Không có tiền, người nhà kia không chịu nhả ra.
Lâm Huy đã đủ tuổi nên bị tống vào trại giam 2 năm.
Bây giờ xem ra anh ta vẫn chưa biết sợ.
Tôi bấm số và tăng âm lượng: “Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát, ở Tòa Nhà A khu cư xá mới phòng 1201, có người tự tiện xông vào nhà dân và đánh nhau.”
Cảnh sát tới rất nhanh.
"Ai báo cảnh sát?"
"Là tôi."
"Đây là nhà tôi, giấy trắng mực đen rõ ràng nhưng hôm nay tôi mới phát hiện bọn họ chuyển vào đây mà không được tôi cho phép.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ha-mieng-cho-sung/11-end.html.]
"Tôi nhờ người môi giới giúp tôi bán căn nhà này nhưng bọn không những cản trở Tiểu Trương xem nhà mà còn đánh cậu ấy, đây là video.”
Tôi đưa giấy tờ nhà cửa và video cho cảnh sát xem.
Đoạn video đã ghi lại cảnh Lâm Huy đánh người.
Trong nhà cũng có đầy vết tích sinh hoạt do bọn họ để lại nên không thể chối cãi.
Sau đó, Tiểu Trương cũng đi kiểm tra vết thương và được xác nhận là thương thế nhẹ, đồng thời cậu ấy cũng từ chối giải quyết riêng.
Lưu Huy bị tạm giam 7 ngày.
Bảy ngày này tôi cũng không ngồi chơi, vội vàng thu thập chứng cứ để khởi tố cả nhà Lâm Diễm Mai.
Đầu tiên là tội tung tin nhảm.
Bởi vì có chứng cứ đầy đủ nên bọn họ không chối được.
Xác suất thắng vụ kiện này của tôi là 100%.
Chắc hẳn Dương Quỳnh phải khó chịu lắm.
Không những không cướp đường nhà mà còn phải bồi thường cho tôi.
Cả nhà đó nổi tiếng vì bôi nhọ người khác trên mạng.
Mấy cô dì chú bác từ đầu thôn đến cuối thôn suốt ngày nói kháy khiến bọn họ không còn mặt mũi nào ở lại làng.
Sau khi giải quyết bọn họ xong, tôi cũng nhận được tin vui từ công ty.
Vấn đề tài chính đã được giải quyết.
Căn nhà cũng bán được giá tốt
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Bỗng dưng tôi hiểu được cảm giác khổ trước sướng sau.
Trong khoảng thời gian này, bố đã đến gặp tôi.
Bố đến cầu xin tôi tha thứ vì hành động giúp người khác bôi nhọ tôi của ông ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi từ chối bố mình.
"Bố không cần lo lắng, con vẫn sẽ phụng dưỡng bố đầy đủ, trước kia cho bao nhiêu thì bây giờ vẫn sẽ cho bấy nhiêu. Đây là trách nhiệm của con, con sẽ không từ chối nhưng con cũng sẽ không tha thứ cho bố. Sau này chúng ta đừng can thiệp vào cuộc sống của nhau.”
Bố yên tâm dưỡng lão còn con sẽ tập trung vào sự nghiệp.
Thật tốt khi bản thân tôi vẫn còn khỏe mạnh.
Không còn gánh nặng gia đình, không còn bị người lạ quấy rầy.
Cuộc sống mà tôi hằng mơ ước năm mười tám tuổi, cuối cùng cũng có được.
Đây có được gọi là giấc mơ thành hiện thực không?
(Xong)