Hạ Lương - 7
Cập nhật lúc: 2025-01-19 05:59:58
Lượt xem: 334
Ai ngờ tân Hoàng đăng cơ chỉ sắc phong hai Phi bốn Tần, cùng với Chiêu dung, Chiêu nghi, Dung hoa, Tiệp dư mỗi thứ một người, về việc lập Hậu, vẫn luôn tỏ thái độ mơ hồ.
Thục phi thất thế cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta, chỉ là chứng kiến cảnh tượng ấy, ta không khỏi chạnh lòng, quả nhiên vẫn là ứng với câu nói xưa, "Hoa vô bách nhật hồng, nhân vô thiên nhật hảo."
Huống hồ là tình yêu của bậc Đế vương, có khi chẳng cần đợi đến lúc nhan sắc tàn phai thì tình cảm đã phai nhạt rồi... Hay là chàng vốn dĩ chưa từng yêu Thục phi...
Ta nhìn chính mình trong gương đồng, đúng là tuổi xuân phơi phới, nhan sắc đang thì rực rỡ, đáng tiếc... Nữ nhân trong hậu cung này, ai mà chẳng phải là tuyệt sắc giai nhân?
"Nhìn gương làm gì mà ngẩn người ra thế?" Thẩm Quân Triệt chẳng biết từ lúc nào đã bước vào, đôi môi mỏng áp sát bên tai ta, khẽ hỏi.
Ta vội vàng muốn đứng dậy, nhưng lại bị chàng giữ chặt, ôm từ phía sau: "Có nhớ trẫm không?"
"Có..." Ta cố gắng đè nén sự bất an trong lòng, nở một nụ cười vui vẻ.
Thẩm Quân Triệt nhìn ta từ trong gương, ánh mắt vốn dĩ có chút gì đó đặc biệt dần dần biến mất, hắn buông ta ra rồi đi đến bên giường nằm xuống: "Chuyện của Thục phi, nàng đã nghe nói rồi chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ha-luong/7.html.]
Ta gật đầu, không biết nên nói gì.
"Nàng sợ rồi sao?" Thẩm Quân Triệt nằm thẳng người trên giường, liếc nhìn ta hỏi.
Ta suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhiên quỳ xuống, lê gối đến bên giường: "Hoàng thượng minh giám, nhà sinh di nương thiếp không quyền không thế, chỉ là thương nhân bình thường, đối với Hoàng thượng tuyệt đối không có lòng dạ nào khác..."
"Trẫm biết." Thẩm Quân Triệt hôm nay lại ôn hòa khác thường, thậm chí có chút mệt mỏi: "Chỉ là nếu trong triều tất cả mọi người đều giống như nàng, trẫm cũng chẳng cần phải phiền lòng... Tuy rằng nàng thích dùng thủ đoạn, xem việc tranh đấu là vinh quang, nhưng mục đích của nàng đơn thuần, lại thẳng thắn, so với những kẻ rõ ràng muốn quyền lực lại cứ giả vờ nói với trẫm về chân tình thì tốt hơn nhiều."
Ta không hề cảm thấy lời Thẩm Quân Triệt nói là đang khen ngợi, hơn nữa ta phát hiện hắn nói chuyện với ta càng ngày càng không giống một vị Hoàng đế...
Bỗng nhiên hắn nắm lấy tay ta kéo lên giường, không đợi ta kịp phản ứng đã kéo ta cùng nằm xuống: "Nằm với trẫm một lát..."
Ta không lên tiếng, khẽ cuộn người lại, nép vào lòng hắn. Ngay lúc ấy, ta bỗng nhiên cảm thấy Thẩm Quân Triệt có chút đáng thương. Trước kia ta cứ nghĩ hắn không thật lòng yêu Thục phi, nhưng Thục phi.....lại dành cho chàng mấy phần chân tâm?
Người đời đều nói Hoàng đế là người muốn gì được nấy nhất thiên hạ, nhưng lại không biết ngay cả một chút chân tình đơn giản nhất hắn cũng khó lòng có được. Dùng bữa phải dùng ngân châm thử độc, ra ngoài phải có vạn người bảo vệ, ngay cả lời nói cử chỉ đều bị Ngự sử dòm ngó...
Ta khẽ ngẩng đầu, thấy Thẩm Quân Triệt nhắm chặt hai mắt, dường như đã ngủ say, nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt, như thể ngay cả trong mơ cũng chẳng thể nào thư giãn.