Hạ dược nhầm Cửu Thiên Tuế - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:55:02
Lượt xem: 349
09.
Trong yến tiệc, tiểu Hoàng đế bị thiểu năng, trí thông minh chỉ dừng lại khi còn bảy tuổi, cậu hỏi nam nhân vừa ngồi xuống: “Á phụ, vì sao vẻ mặt của Thừa tướng trông có vẻ chột dạ…”
Thừa tướng sợ hãi nhìn về phía Nghiêm Đình Chi. Nghiêm Đình Chi nâng chén trà lên, thâm ý nói: “Hoàng thượng, đêm nay quá dài nên Thừa tướng sợ hãi quá thôi!”
Trong bữa tiệc, dòng nước ngầm bắt đầu. Không ai dám trò chuyện, trong lồng n.g.ự.c ta cảm thấy buồn nôn, có lẽ là do không khí ngột ngạt không nhịn được mà nôn khan.
Ngụy Diên Chi cau mày, cầm tay ta: "Sao vậy?"
Khoảnh khắc ta nâng khuôn mặt tái nhợt lên, thấy nam nhân áo bào màu nâu nhìn ta một cái, ánh mắt kia đầy sát khí.
Trong lòng ta cảm thấy lạnh lẽo, quả nhiên chàng rất hận ta, có đúng không? Cũng may, chỉ một giây sau, Nghiêm Đình Chi đã dời ánh mắt đi.
"Mang thai sao?" Vị phu nhân bên cạnh thấp giọng ân cần hỏi: "Mang thai ba tháng đầu thì nên giấu đi!"
Ta cười rất nhạt, ca múa mừng thái bình ngay lúc yến hội đang cao trào, ta lặng lẽ đi tới sau lưng Thừa tướng, cúi người thì thầm bên tai lão ta: "Đại nhân, ta đã mang thai hài tử của ngài rồi! Ngài mau cứu phụ mẫu của ta. Nếu không, ta sẽ nói cho bọn họ biết khi ta đến phủ Thừa tướng thì ngài vấy bẩn ta, hiện tại ta đã mang thai!"
Gió đêm lạnh lẽo.
Thừa tướng tức giận đến run rẩy, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nói: "Không thể nào, hài tử không thể nào là của ta được, cô đừng có lừa ta!"
Cho dù ta có uy hiếp, dụ dỗ như thế nào, lão già kia vẫn khẳng định một lời, lão đã không thể nào sinh con được nữa.
Trong lòng ta hoảng hốt, nếu như làm loạn thêm thì người bị nhạo báng sẽ chỉ có Ngụy gia. Vào lúc ta chuẩn bị từ bỏ thì một bóng người màu vàng vụt qua trước mặt ta.
Tiểu hoàng đế núp sau lưng chúng ta hô lớn: “Trẫm nghe được. Thừa tướng khiến Ngụy phu nhân mang thai nhưng mà đến c.h.ế.t cũng không chịu nhận!”
“Á phụ, Thừa tướng đúng là cầm thú, chúng ta phải giúp vị phu nhân này xét xử công bằng!”
Quần thần và nữ quyến đều hướng ánh mắt về ta. Cách đó không xa, Nghiêm Đình Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp dường như bị chấn kinh đến mức quên phản ứng. Sắc mặt ta và Thừa tướng cực kỳ khó chịu.
Nhưng chuyện đã tới bước này, ta quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: “Bệ hạ, ba tháng trước Thừa tướng có chuẩn bị tiệc rượu, ta có đi đón phu quân nhưng lại bị Thừa tướng làm nhục. Sau đó, ngài ấy uy h.i.ế.p ta mỗi ngày phải giao hoan cùng ngài ấy…”
Sắc mặt Nguỵ Diên Chi tái nhợt. Ai cũng biết cách đây vài tháng, Thừa tướng có tổ chức một bữa tiệc xa hoa. Đêm hôm đó, ta có ngồi kiệu đến phủ Thừa tướng đón Ngụy Diên Chi say rượu nhưng huynh ấy lại đẩy ta ra, ném ta ở lại phủ Thừa tướng nên ta mới nảy sinh ý tưởng câu dẫn Thừa tướng.
Lời nói này khiếp cho mọi người xung quanh xôn xao. Hoàng đế bày dáng vẻ của Hoàng thượng, sai người nói: "Người đâu, lôi Thừa tướng ra ngoài c.h.é.m đầu! Trẫm không thích loại loạn thần tặc tử này!"
Chỉ số thông minh của Hoàng đế chỉ như một đứa trẻ nhưng dù sao Ngài ấy vẫn là Hoàng đế, làm trái ý của thiên tử thì vẫn là kháng chỉ.
Thừa tướng kinh ngạc, trong lúc sinh tử, lão nhìn về phía Nghiêm Đình Chi: “Hoàng thượng minh giám, hôm đó người say và nghỉ ngơi ở phòng của lão thần chính là Cửu Thiên Tuế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ha-duoc-nham-cuu-thien-tue/chuong-6.html.]
Nghiêm Đình Chi nheo mắt nguy hiểm nói: “Ý Thừa tướng nói là một thái giám như ta có năng lực này sao?”
Trong lúc nhất thời, quần thần không dám lên tiếng, hai người này đều nắm giữ quyền cao chức trọng, hơi lơ là một chút là chọn nhầm phe.
Ta quỳ xuống nền đất lạnh lẽo như băng chỉ cảm thấy cả người cũng lạnh, một cảm giác xấu hổ khi bị người khác làm nhục dâng tràn trong người.
Hóa tra người dây dưa hàng đêm cùng ta lại là Nghiêm Đình Chi mà hài tử trong bụng của ta cũng là của chàng.
Nhưng mà chàng lại không nhận. Chuyện ngựa hoang đứt cương, đó không còn là ân oán giữa ta và Thừa tướng nữa.
Ánh mắt Thừa tướng sắc bén như d.a.o nhìn ta: “Cửu Thiên Tuế có năng lực này hay không thì phải hỏi Ngụy phu nhân, nàng ta mới là người rõ ràng nhất…”
Hoàng đế nhìn về phía ta: “Người nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trẫm sẽ chủ trì công đạo cho ngươi!”
Vào giây phút đó, ta đã có dự cảm về kết cục của bản thân. Đám người này quyết định hy sinh ta. Đang lúc ta cảm thấy khó chịu thì có người xông lên ôm ta vào lòng.
Ngụy Diên Chi quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Hoàng thượng, mấy ngày nay phu nhân thần vì phụ mẫu bị đưa vào địa lao mà phát điên rồi. Hôm đó người ở phòng riêng của Thừa tướng đại nhân là ta… Hài tử trong bụng nàng ấy cũng là ta.”
Từng câu từng chữ đều rõ ràng và mạnh mẽ. Ai cũng biết rằng đó chỉ là ngụy biện, che mắt người khác mà thôi.
Thê tử bị chịu nhục nhưng không dám đòi công bằng, vô số ánh mắt giễu cợt và đồng tình đều đổ dồn lên người Ngụy Diên Chi. Có lẽ từ nay về sau cả đời huynh ấy không thể nào ngẩng cao đầu lên được nữa.
Ngụy Diên Chi ôm ta.
Truyện được edit bởi Lavieee
Ánh mắt Nghiêm Đình Chi nheo lại, đi xuống bậc, đạp mạnh vào người Ngụy Diên Chi một cái khiến huynh ấy bị b.ắ.n ra mấy thước.
Một cước này cực kỳ ác độc khiến ta cảm thấy bi thương nhưng lòng ta lại trỗi dậy mạnh mẽ sự dũng cảm. Đây là Cửu Thiên Tuế không còn là Nghiêm Đình Chi năm năm trước nữa. Chàng vu hãm Lạc gia, thậm chí còn làm tổn thương người bảo vệ ta. Chàng ấy dựa vào cái gì chứ?
Ta hoàn toàn phát điên rồi bò đến trước mặt Hoàng đế, tay run run chỉ vào Nghiêm Đình Chi mà hét lớn: “Hoàng thượng, hắn ta không phải là thái giám!”
Một câu nói này của ta như gợn sóng ngầm. Trong triều có vô số người oán hận hoạn quan nhưng bọn họ lại không nắm được nhược điểm gì của Nghiêm Đình Chi cả.
Hôm nay, cuối cùng Nghiêm Đình Chi cũng để lộ bí mật rồi. Một tội danh “Lừa gạt Hoàng đế” có thể giảm bớt quyền lực của Nghiêm Đình Chi.
Giữa tiếng ồn ào đòi kêu gọi nghiệm thân, Nghiêm Đình Chi lại bật cười, giọng nói lạnh lẽo như rắn độc: “Ta không phải thái giám thì sao chứ?”
Mọi người giật mình. Bên ngoài cửa vang lên tiếng thiên quân vạn mã đang xông tới. Đêm nay… hắn… muốn tạo phản.
Nghiêm Đình Chi ôm chầm lấy eo ta, ném ta lên ngựa: “An phận cho ta!”