Hạ dược nhầm Cửu Thiên Tuế - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:53:36
Lượt xem: 330
05.
Mấy ngày sau, tiểu thiếp của Ngụy Diên Chi mang thai. Không khí vui mừng khắp cả Ngụy phủ. Tiểu thiếp đến khóc lóc với ta: ''Phu nhân, mấy ngày nay chàng không về phủ, người đi tìm chàng đi!''
Ngụy Diên Chi qua đêm ở thanh lâu mấy ngày không về. Lúc đầu, ta còn không tin nhưng sau đó phát hiện ra đó là sự thật, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói. Rõ ràng, Ngụy Diên Chi hận nhất là thanh lâu.
Năm đó, mỗi ngày cha huynh ấy đều ở lì trong thanh lâu không về nhà. Khi huynh ấy mới mười tuổi, lại mang ta xông vào thanh lâu, kêu một đám hạ nhân trùm bao tải phụ thân mình mà đánh một trận.
Sau khi đánh phụ thân xong, quân lính đã tới. Huynh ấy kéo ta vào góc: ''A Xu, ta sẽ đi đầu thú, muội ở đây chờ ta nhé, biết chưa hả?''
Ta lau nước mắt: ''Vâng, Ngụy tỷ tỷ, tỷ cẩn thận một chút nhé!''
Mặt Ngụy Diên Chi tối sầm.
Số mệnh huynh ấy đặc thù nên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như con gái. Trước khi khi mười tuổi, ta không hề biết huynh ấy ta là nam nhi. Ta chỉ biết rằng khi Ngủy tỷ tỷ lớn lên thì giọng càng lúc càng trầm như vịt kêu vậy.
Lần đó, ta cũng gặp được Nghiêm Đình Chi trong thanh lâu.
Ta bị dọa sợ trốn vào trong chăn, lúc huynh ấy ta vén chăn lên thì đã thấy ta co ro ngủ say.
Thiếu niên mười mấy tuổi mà dáng người đã cao lớn như tùng, khuôn mặt anh tuấn như trăng rằm, huynh ấy cau mày hỏi qua cánh cửa: ''Sao nàng ấy lại nhỏ như thế?''
Bên ngoài là bạn của huynh ấy: ''Đây là lần đầu tiên huynh vào thanh lâu à, nếu không muốn bị cười nhạo thì đừng nói…''
Những thế gia công tử không có hôn ước đi dạo thanh lâu cũng là chuyện thường gặp. Nếu không làm vậy sẽ bị cười nhạo.
Nhưng ta biết rằng vị tỷ tỷ đáng lẽ ra phải đợi ở trong gian phòng này lại đến muộn vì chuyện gì đó, ta kéo tay áo huynh ấy: ''Huynh đừng sợ, năm nay ta đã mười ba rồi, không còn nhỏ nữa!''
Truyện được edit bởi Lavieee
Huynh ấy đứng nên rất cao mà ta chỉ đứng đến thắt lưng huynh ấy. Đôi mắt kia lạnh lẽo nhìn ta chằm chằm khiến ta bị sợ mà vội vàng buông tay áo huynh ấy ra.
Thật ra thì ta mới mười tuổi. Sợ bị huynh ấy ném ta ra ngoài, ta không muốn để cho người khác phát hiện Ngụy Diên Chi dẫn ta đến thanh lâu, sợ huynh ấy sẽ bị đánh nửa năm không xuống được giường.
Ta giương mắt hỏi: ''Huynh muốn chơi gì?''
Chơi đàn, đàn hạc, ngâm thơ và đối thơ. Ta đều có thể làm được . . .
Thiếu niên này ngồi trên ghế uống trà, không thèm để ý tới ta. Duyên phận giữa người với người thật vi diệu. nếu không phải huynh ấy đang nhìn ta chằm chằm thì có lẽ ta sẽ có một đống chuyện muốn nói.
Ta cố ý muốn nói chuyện phiếm với huynh ấy. Sau đó, huynh ấy xốc cổ áo ném ta trở lại Lạc gia. Lúc phụ thân ra cửa tiếp kiến thì sắc mặt huynh ấy tái xanh: ''Đa tạ Nghiêm công tử, là do lão phu dạy dỗ không nghiêm khiến con bé không biết trời cao đất dày là gì!''
Ánh mắt người kia lạnh lùng thản nhiên, cao ngạo nói: ''Ừm!''
Tiếng “Ừ’ này khiến thể diện của phụ thân ta mất hết.
Nhưng cũng không thể trách được, ai bảo phụ thân ta làm quan mười mấy vẫn kém hơn chức quan của cha người ta chứ? Phải luôn khách sáo như chó mừng chủ vậy.
Phụ thân đánh cho ta một trận. Sau đó, ta và Ngụy Diên Chi chỉ có thể cùng nằm trên giường mà chửi bởi. Huynh ấy mắng cha còn ta thì mắng người đã hại ta.
Ánh mắt huynh ấy trở nên tàn bạo, nói: ''A Xu, người đó tên gì? Đợi đến khi ta thi đậu công danh, ta làm quan lớn sẽ trở lại g.i.ế.c c.h.ế.t tên đó!''
Ta sửng sốt: ''Ngụy tỷ tỷ, tỷ quên sao? Nữ tử không thể tham gia khoa cử mà!''
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ha-duoc-nham-cuu-thien-tue/chuong-3.html.]
Huynh ấy cầm tay ta: ''Thật ra thì, muội có thể gọi ta là Ngụy ca ca!''
Một câu nói này khiến ta lăn xuống giường, khóc lóc mang bò dậy đi tìm nương.
Bà ấy hiểu ra: ''Hóa ra, ta đã quên mất. Năm đó, Ngụy gia sinh được một tiểu công tử. Vậy hai đứa không thể ở cùng một phòng được nữa!''
Ta khóc càng lớn hơn. Sau đó, Ngụy Diên Chi khôi phục thân phận nam nhi chuẩn bị tham gia khoa cử, mỗi ngày học hành cực khổ, cả ngày đều lẫn trong đám nam nhân, hiếm khi huynh ấy tìm ta nữa.
Nhưng vào dịp nghỉ lễ, huynh ấy đều nhờ đại ca tặng ta trâm tóc: ''Hi vọng A Xu lúc nào cũng vui vẻ. Đây là quà năm mới, phiền Lạc đại ca chuyển cho muội ấy!''
Sau đó, lúc ta phải vào Tướng phủ làm thư đồng thì càng khó gặp Ngụy Diên Chi hơn.
Phụ thân ta chỉ làm chức quan nhỏ. Nghiêm thừa tướng nghe nói ta thông minh, tài giỏi lại hiền lành mà nhà lão lại vô tình có một nữ nhi năm tuổi nghịch ngợm, lười học muốn tìm một người để cùng học với nữ nhi nhà mình.
Nói một cách dễ hiểu, cha ta bị quan uy áp bức mà phải đưa ta đến phủ Thừa tướng làm thư đồng, chuyến đi này cũng tốn năm năm.
Tính tình Ngũ tiểu thư không tốt, lại lười biếng. Ta ngày nào cũng bị hành hạ nhưng nàng ta còn được voi đòi tiên: ''Ca ca ta là người âm hiểm lại tàn nhẫn, ta muốn để huynh ấy cưới ngươi để cả đời này ngươi sẽ không rời khỏi Tướng phủ nửa bước!''
Hai mắt ta tối sầm nhưng không ngờ đại ca của nàng ta đúng lúc xuất hiện ở khúc quanh. Đó là lần thứ hai ta gặp lại Nghiêm Đình Chi.
Huynh ấy mặc một bộ áo choàng màu xanh thẫm, khi huynh ấy mỉm cười khiến người ta cảm thấy lạnh lùng hơn cả ánh trăng phản chiếu xuống mặt sương vậy.
Sau đó, ta mới biết lý do vì sao Nghiêm Đình Chi kiêu ngạo như vậy, xuất thân từ một gia đình danh giá, còn trẻ tuổi mà đã thi đỗ làm quan, huynh ấy có được những thứ mình muốn và luôn cảm thấy tự hào.
Vị Ngũ tiểu thư ngang ngược này gặp tai ương. Đầu tiên, nàng ta phải học thuộc lòng tổ huấn của Nghiêm gia rồi bị đưa về Nghiêm gia ở quê chịu phạt một tháng.
Khi được đưa trở lại phủ Thừa tướng, trong mắt nàng ta hiện lên sự hận ý: ''Tam ca, ta nói không sai. Lạc Xu chỉ là một người yếu đuối, nếu huynh cưới nàng ta, bắt nạt nàng ta thì nàng ta cũng không dám khóc đâu…''
Ta tức giận, mặt cũng đỏ bừng. Tổ tiên Nghiêm gia có truyền thống bắt nạt người khác sao? Nghe nói cháu trai của Nghiêm Thừa tướng đánh c.h.ế.t một người ngoài phố mà vẫn bình yên vô sự.
Sắc mặt Nghiêm Đình Chi cực kỳ tệ. Lần đầu tiên ta mới biết hóa ra huynh ấy ra tay đánh người. Huynh ấy không chút thương xót nói: ''Nghiêm Minh Châu. Nếu sau này muốn dựa dẫm vào ta thì hãy thôi ngay dáng vẻ bắt nạt người khác đi!''
Một năm đó, huynh ấy vừa bắt đầu bước chân vào con đường làm quan. Huynh ấy là người tốt duy nhất trong Tướng phủ. Lúc ta chịu ủy khuất thì sẽ chạy đến thư phòng của Nghiêm Đình Chi, chẳng qua chỉ len lén ngồi khóc trong góc tường mà không nói lời nào.
Có lẽ vì ta khóc quá phiền nên huynh ấy sẽ đi dạy dỗ những người bắt nạt ta.
Năm thứ hai ở phủ Thừa tướng, ta giống như cây non trưởng thành cao từ thắt lưng đến vai huynh ấy. Người đầu tiên chú ý tới manh mối chính là Nghiêm Minh Châu.
Nàng ta cướp chén canh với Nghiêm Đình Chi, giành được rồi nàng ta còn nghĩ cách bôi đen ta: ''Hì hì, không phải ngươi thích ca ca của ta rồi chứ? Nếu không vì sao ngày nào người cũng đưa đồ ăn cho huynh ấy hả?''
Ta có trù nghệ khá tốt khiến Nghiêm Đình Chi yêu thích.
Nghiêm Đình Chi cười nói: ''Nếu muội ấy có thích ta thì có gì kỳ lạ đâu chứ?''
Cũng không ai biết rằng trái tim ta cực kỳ hỗn loạn. Thầm thích là một chuyện hèn nhát đến mức nào. Chỉ một câu nói của huynh ấy là có thể quyết định sống c.h.ế.t của ta.
Năm đó, huynh ấy vì tổ phụ mà thủ hiếu ba năm, khi vừa tròn hai mươi tuổi thì mẫu thân cũng mất sớm nên huynh ấy phải thủ hiếu thêm ba năm.
Ta bẻ ngón tay tính toán. Chưa tới ba năm ta sẽ trưởng thành. . .