Gương Vỡ Không Lành - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:47:45
Lượt xem: 217
Chương 2:
Mãi cho đến khi nàng ta bốn tuổi, phụ hoàng lúc này đã có Lương phi (người có dung mạo rất giống mẫu hậu), rồi sinh hạ tam muội muội Triệu Hâm Dao (dung mạo giống ta lúc nhỏ như đúc), lúc này người mới nhớ tới nhị tỷ tỷ đáng thương bị vứt bỏ ở phủ công chúa, bèn ban cho cái tên là Tĩnh Nhi.
Cái tên này mang ý nghĩa “cảm ơn ngươi những năm qua đã yên phận, không gây thêm phiền phức cho trẫm.”
Còn về phần Phò mã Thẩm Hoài Minh của ta, hắn xuất thân từ Thẩm gia, là con cháu thế gia.
Thẩm gia là đại gia tộc, đã tồn tại hàng nghìn năm, trải qua bao nhiêu triều đại mà vẫn đứng vững không ngã.
Phụ hoàng là vua một nước, muốn củng cố địa vị, tất nhiên phải lôi kéo thế gia.
Ban đầu phụ hoàng không đồng ý, người cảm thấy Thẩm Hoài Minh là kẻ vô dụng.
Nhưng ta lại cho rằng, vì phụ hoàng, ta không thể không gả. Huống hồ, người này là chính ta chọn trúng.
Năm đó ta mười hai tuổi, theo phụ hoàng đi săn bắn.
Lúc đó Triệu Tĩnh Nhi mười tuổi, bởi vì ngoan ngoãn biết điều, mẫu phi của nàng ta lại qua đời sớm, cho dù phụ hoàng có chán ghét nàng ta đến đâu thì nàng ta vẫn là cốt nhục của người.
Hơn nữa, phụ hoàng cho rằng thứ nữ không thể tôn quý bằng đích nữ, bởi vậy bèn ném nàng ta tới phủ công chúa, để nàng ta làm bạn với ta.
“Người bạn” này rất biết thân biết phận, luôn hầu hạ ta chu đáo. Không lâu sau, trong cung truyền ra lời đồn, nói ta ương bướng, bắt nạt tỷ tỷ không có mẫu phi, biến một vị công chúa thành nô tỳ.
Ta nghe vậy chỉ cười lạnh, lập tức cho gọi Triệu Tĩnh Nhi tới hỏi chuyện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta tái nhợt, môi run rẩy nói:
“Hồi Hoàng tỷ, muội muội có thể hầu hạ tỷ tỷ là phúc phận của muội muội, nào dám...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/guong-vo-khong-lanh/chuong-2.html.]
Ta cười nói: “Muội muội thật lòng nghĩ vậy sao? Xem ra là nha đầu kia muốn hãm hại muội muội, cố ý châm ngòi tình cảm giữa hai tỷ muội chúng ta.”
Nha đầu kia bị đánh cho đến chết, Triệu Tĩnh Nhi lại càng run rẩy hơn. Nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng ta, ta cười khẩy một tiếng. Tuổi còn nhỏ mà đã biết dùng thủ đoạn, quả nhiên là “mẹ nào con nấy.”
Ta bước xuống, đi đến trước mặt nàng ta, cười hỏi: “Muội muội, chẳng lẽ tỷ tỷ cố ý ép muội hầu hạ tỷ sao? Nếu đã bằng lòng hầu hạ thì đừng bày ra dáng vẻ đó! Nhớ kỹ chưa?”
Triệu Tĩnh Nhi khóc nức nở gật đầu: “Bẩm đại hoàng tỷ, muội nhớ rồi...”
Nàng ta vừa khóc ta đã thấy phiền, bởi vậy khi cuộc đi săn bắt đầu, ta bèn thúc ngựa chạy vào rừng.
Lúc này ta mới thấy may mắn vì Triệu Tĩnh Nhi không biết cưỡi ngựa, tuy trên đường tới đây nàng ta cứ khóc lóc khiến ta đau đầu, nhưng hiện tại cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
Khu rừng săn b.ắ.n rất rộng lớn, nhưng ta lại không có hứng thú săn bắn, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà thôi.
Ta b.ắ.n hai mũi tên mà chẳng trúng con mồi nào, cảm thấy nhàm chán, bèn điều khiển ngựa chậm rãi đi dạo.
Không biết đã đi bao lâu, ta lạc đường lúc nào không hay. Nhưng ta không hề hoảng sợ, bởi vì chỉ cần quá nửa canh giờ không thấy ta, phụ hoàng nhất định sẽ phái người đi tìm.
Nhưng có vẻ như có người sốt ruột hơn cả ta, liên tục kêu cứu.
Là con dân Đại Ung, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, vội vàng buộc ngựa chạy về phía có tiếng kêu cứu.
Thì ra ở đó có một cái bẫy do người đi săn đặt, xem ra là dùng để bẫy những con thú lớn như hổ, gấu.
Cái bẫy là một cái hố sâu, cao bằng hai người. Có một thiếu niên đang cố gắng bám vào miệng hố, nhưng dường như sắp bị tuột tay rồi.
Ta vội vàng chạy tới nắm lấy tay hắn, muốn kéo hắn lên. Không biết là do hắn đã kiệt sức hay là ngốc nghếch, hắn lại kéo ngược làm ta rơi xuống hố.