GƯƠNG VỠ KHÓ LÀNH - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-16 12:40:30
Lượt xem: 454
12
Sau một lúc, anh ta tái nhợt hỏi:
"Em nói gì?"
Tôi cúi đầu: "Tôi nói, tôi đã bỏ đứa trẻ, Tống Sơ Ngôn, tôi không còn muốn dây dưa với anh nữa, tôi thực sự đã chán ngấy cuộc sống như chuột trong cống này rồi, chúng ta hãy chia tay tốt đẹp đi."
"Không thể nào," Tống Sơ Ngôn lập tức phản bác, "không thể nào!"
Tôi từ trong túi lấy ra giấy nhập viện đưa cho anh ta.
Tống Sơ Ngôn nhìn tờ giấy đó, sau một lúc mới đưa tay nhận lấy, tôi thấy ngón tay anh ta có chút run rẩy không thể nhận thấy.
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, lộ ra một nụ cười thảm thương: "…Không sao đâu Trân Trân, đứa trẻ đã mất thì đã mất, chúng ta sau này vẫn có thể có con."
“Anh… chúng ta sau này vẫn có thể sinh thêm con, em muốn có bao nhiêu, anh…"
Tôi lần nuwaxc cắt ngang những lời lảm nhảm của anh ta, giọng điệu trầm xuống: "Tống Sơ Ngôn, chúng ta đã kết thúc.”
"Ngay từ ngày anh ở bên Phong Tình, chúng ta đã kết thúc.”
"Anh đừng ép buộc tôi nữa."
"Nhưng anh nhất định phải ép buộc!"
Mắt Tống Sơ Ngôn đỏ hoe, anh ta bỗng đứng dậy, động tác lớn đến mức thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Tôi ngẩng đầu lên, vẻ bình tĩnh trên người anh ta đã biến mất, thần sắc điên cuồng.
Trong mắt anh ta có những tia m.á.u đỏ, từ kẽ răng gằn ra một câu: "Diệp Trân, em muốn rời bỏ tôi, đừng hòng!"
"Tại sao? Tại vì anh mặt dày?"
Một giọng nói cợt nhã từ phía sau vang lên, tôi quay đầu lại thấy Kỳ Tu đang đứng sau lưng tôi nhướng mày nhìn Tống Sơ Ngôn, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm.
"Anh chính là người đã nghe điện thoại của tôi trước đó," Tống Sơ Ngôn lập tức nhận ra giọng của Kỳ Tu, biểu cảm của anh ta trở nên lạnh lùng, cúi đầu nhìn tôi, "Diệp Trân, vậy em đã có người mới, nên muốn rời bỏ anh sao?"
"Đúng!" Kỳ Tu đáp, đưa tay kéo tôi dậy, "Đi thôi, em phải đi ngủ sớm, cơ thể còn chưa khỏe lại."
"Anh là ai chứ!" Tống Sơ Ngôn không thể nhịn được, một quyền đ.ấ.m vào mặt Kỳ Tu.
Tôi kêu lên một tiếng, tiến lên muốn ngăn cản anh ta, nhưng Kỳ Tu lại kéo tôi ra sau lưng anh ấy.
Anh dùng ngón cái lau đi vết m.á.u ở khóe miệng, trái lại nở nụ cười.
Anh ấy nói: "Tôi là cha của anh!"
Sau đó anh ấy vung tay đánh vào sống mũi Tống Sơ Ngôn, đánh bay cả mắt kính của anh ta.
Hai người đàn ông lớn đang ở trong quán cà phê đánh nhau, bàn bị lật, ly tách bay tứ tung, mọi người xung quanh đều hoảng sợ, tránh sang một bên xem náo nhiệt.
Tôi lo lắng đến mức không thể chịu nổi, thực sự không thể không lao vào giữa họ, Tống Sơ Ngôn không giữ được bình tĩnh, một quyền đ.ấ.m vào xương quai xanh của tôi, đau đến mức tôi tối sầm mặt mày.
Anh ta khựng lại một chút, lập tức thu tay lại, sốt ruột kêu: "Trân Trân!"
Nhưng Kỳ Tu hành động nhanh hơn, sắc mặt anh ấy tối sầm, cúi người ôm tôi lên bước nhanh ra ngoài.
Tống Sơ Ngôn lần này không ngăn cản chúng tôi nữa,
anh ta chỉ ở phía sau hô lên một tiếng:
"Trân Trân, em thật sự không nỡ sao?"
Giọng nói của anh ta không thể giấu nổi đau đớn, còn mang theo một chút run rẩy, nỗi buồn như những dây leo lạnh lẽo quấn quanh tôi, kéo tôi liên tục trở lại bóng tối ẩm ướt lạnh lẽo.
Kỳ Tu nhìn tôi, dường như đang hỏi ý kiến của tôi.
Tôi nhắm mắt lại, chớp mắt một cái cho nước nơi khóe mắt rơi xuống.
"Đi thôi." Tôi nhẹ giọng đáp.
Về nhà Kỳ Tu không nói gì, khóe miệng anh ấy có vết thương mà vẫn cười vui vẻ, rồi lại nghiến răng nghiến lợi vì bị đau.
Tôi thắc mắc hỏi: "Anh cười gì vậy?"
Kỳ Tu nằm trên giường ôm tôi, đầu chôn vào hõm vai tôi mà cười khúc khích:
"Em và anh ta không có khả năng nữa, sau này em chỉ có thể ở bên tôi thôi."
"Anh làm sao biết?"
Kỳ Tu lật người nằm ngửa:
"Bởi vì ở bên anh ta em không vui."
"Khi tôi mới gặp em, em giống như một bông hoa sắp héo, giống như vừa rồi vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/guong-vo-kho-lanh/chuong-9.html.]
Tôi im lặng.
Đúng vậy, Tống Sơ Ngôn đối với tôi giống như một loại thuốc độc, tôi nhận được chút ảo giác và niềm vui thoáng qua từ anh ta, rồi rơi vào nỗi đau dài lâu và sự tự nghi ngờ.
Khi tôi nhìn vào gương, tôi cũng không nhận ra gương mặt nhợt nhạt trong gương.
……
Tống Sơ Ngôn dường như đã trở thành một người khác. Tôi đoán anh ta sẽ không cam lòng, nhưng tôi không ngờ anh ta lại điên cuồng như vậy, anh ta thậm chí còn chặn ngay trước cửa nhà tôi.
Hôm đó, khi tôi đi dạo về, từ xa tôi thấy một bóng dáng cao lớn mặc áo sơ mi đang đứng yên lặng dưới ánh đèn đường nhả ra khói thuốc.
Tống Sơ Ngôn không hút thuốc, nhưng lúc này dưới chân anh ta lại vương vãi đầy đầu thuốc lá.
Kỳ Tu nhíu mày, lao lên định đánh anh ta thì bị tôi kéo lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
"Anh về trước đi, tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện với anh ta."
Kỳ Tu có chút không muốn, nhưng vẫn thở dài lên lầu. "Có chuyện gì thì gọi tôi."
Tôi quay lại nhìn Tống Sơ Ngôn, vài ngày không gặp, anh ta dường như gầy đi. Mắt anh ta đầy tơ máu, dưới đôi mắt đào xinh đẹp là quầng thâm, trông rất tiều tụy.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ta như vậy. Trong ấn tượng của tôi, anh ta luôn bình tĩnh, như thể trời có sập xuống cũng không khiến anh ta chớp mắt.
Tôi ngập ngừng không nói, nhưng Tống Sơ Ngôn lại lên tiếng trước, giọng anh ta đã mất đi sự quyến rũ như trước, chỉ còn lại âm thanh khàn khàn.
"Trân Trân... những ngày này tôi luôn mơ, mơ thấy một đứa trẻ gọi tôi là cha."
Ánh mắt anh ta ẩn sau làn khói trắng có chút không rõ, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy, "Tôi muốn đi tìm nó, nhưng tôi vừa đưa tay ra thì nó đã biến mất."
Tim tôi đau nhói, đứa trẻ này là vết thương khó nói của tôi, tôi cố gắng che giấu, nhưng không thể nào giấu được m.á.u tươi chảy đầm đìa.
Tống Sơ Ngôn dập tắt đầu thuốc lá, từng bước tiến về lên rồi đứng lại trước mặt tôi.
Khi lại gần, tôi thấy dưới cằm anh ta mọc một lớp râu xanh.
"Trân Trân," anh ta nhìn tôi với đôi mắt đỏ những tia máu.
"Tôi đã hủy hôn ước với Phong Tình rồi, tôi không cần nữa, tôi không cần những thứ này nữa."
"Em có thể quay về không?"
Tôi nhìn anh ta một lúc, lắc đầu:
"Không được."
"Tại sao!" Tống Sơ Ngôn có chút kích động nắm lấy vai tôi, "Em vẫn yêu tôi đúng không? Chỉ cần em chịu quay về, chúng ta có thể kết hôn vào ngày mai, em không phải muốn kết hôn sao? Trân Trân, chúng ta có thể có gia đình riêng, còn có thể có thêm con, chúng ta ba người, chúng ta ba người..."
Anh ta không nói tiếp được nữa, tôi thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ cằm anh ta, thấm ướt một mảng đất.
"Trân Trân," anh ta nói từng chữ từng chữ như khóc, "xin em."
"Anh xin em."
"Đừng bỏ anh."
"Quá muộn rồi." Tôi từ trong túi lấy ra một hộp phấn, ném mạnh xuống đất.
Hộp phấn rơi xuống đất, gương nhỏ trên đó vỡ tan tành.
"Vỡ gương khó lành."
Tôi nhìn mặt gương vỡ nhỏ giọng nói, "Tống Sơ Ngôn, quá muộn rồi."
"Yêu anh quá đau đớn, mà con người thì sẽ tự bảo vệ mình khỏi nỗi đau."
"Tôi đã... không yêu anh nữa."
Tôi ngẩng đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da khô nứt của anh ta, dịu dàng nói: "Tôi đã tìm thấy hạnh phúc của mình, anh cũng phải học cách nhìn về phía trước."
Tống Sơ Ngôn nhìn tôi chằm chằm, nước mắt theo vết nước mắt vừa rồi rơi xuống.
Sau một lúc lâu, anh ta nói một cách vô hồn: "Vậy anh phải làm sao đây, Trân Trân?”
"Em đã tìm thấy hạnh phúc, vậy hạnh phúc của anh đâu?"
Tôi nhón chân lên để ôm anh ta lần cuối cùng, tôi cảm nhận được anh ta đang run rẩy.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
"Tống Sơ Ngôn, nếu anh còn yêu tôi, thì đừng đến làm phiền tôi nữa."
"Tôi đã chịu đủ đau đớn, không muốn đau thêm nữa."