Gửi Nhầm Truyện Cấm Cho Nam Thần - Chương 11:
Cập nhật lúc: 2024-11-17 23:26:03
Lượt xem: 163
Chương 11:
Hạ Tự khàn giọng hỏi: “Được không?”
“Cái... Cái gì được không?”
“Úc Nguyên Nguyên, anh có thể hôn em không?”
Tôi nhéo nhéo lòng bàn tay, ý thức được mình không phải đang nằm mơ, tôi dứt khoát nhón chân lên, áp môi mình lên môi Hạ Tự.
Hơi thở quấn quýt, tim tôi đập càng lúc càng nhanh, mơ hồ nói: “Đàn anh, trước đó anh đã nói, phòng thí nghiệm của chúng ta không được yêu đương...”
“Thật sao?” Hạ Tự khựng lại một chút, sau đó hôn tôi càng mãnh liệt hơn, còn thấp giọng cười nói: “Quy định là do anh đặt ra, đương nhiên anh cũng có thể sửa đổi.”
“Nguyên Nguyên, lúc hôn phải tập trung một chút.”
Được rồi.
Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu chuyên tâm đáp lại anh ấy.
Lúc hôn say đắm, tôi mơ hồ nhớ tới câu “Nguyên Nguyên, lúc hôn phải tập trung một chút”, hình như nó xuất phát từ tác phẩm mười tám cấm của Trần Dã.
Cho nên, Hạ Tự cũng đã đọc cái mẩu truyện cấm đó rồi sao?
…
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh rượu hoàn toàn, nằm trên giường nhớ lại chuyện tối hôm qua, sau đó nhận ra ——
Tôi và Hạ Tự đã hôn nhau.
Anh ấy còn ám chỉ tôi, muốn tôi làm bạn gái của anh ấy.
Chuyện này là thật sao?
Tôi cầm lấy điện thoại di động bên gối, nhìn thấy tin nhắn Wechat Hạ Tự gửi tới hai tiếng trước:
“Nguyên Nguyên, nếu đã tỉnh rồi thì ra ngoài đi, anh đang đợi em dưới lầu ký túc xá.”
Chỉ nháy mắt, cả người tôi đã bật phắt dậy như lò xo, vội vàng xuống giường, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Hạ Tự mặc áo khoác màu xám tro đứng bên bồn hoa dưới lầu, không biết anh đã đợi bao lâu rồi.
Tôi vội vàng rửa mặt thay quần áo, thậm chí còn chưa kịp chải đầu đã chạy như bay xuống lầu, sau đó đứng trước mặt Hạ Tự, thở hổn hển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gui-nham-truyen-cam-cho-nam-than/chuong-11.html.]
Anh ấy hơi nhíu mày: “Vội vàng như vậy làm gì?”
“Sợ, sợ anh đợi lâu...”
Anh ấy vươn tay, vén mấy sợi tóc lộn xộn của tôi ra sau tai: “Đã chờ được nửa năm rồi, cũng không vội một chốc một lát như vậy.”
“Nửa năm?”
Anh ấy gật đầu, sau đó bỗng vươn tay ra ôm tôi vào lòng, đè cằm lên đỉnh đầu tôi nói khẽ:
“Nguyên Nguyên, có thể em không biết, anh thích em nửa năm rồi.”
Tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Đàn anh tôi thầm mến chợt nói cho tôi biết, anh ấy đã yêu tôi nửa năm rồi. Anh ấy còn ôm tôi, còn hôn tôi!
Không đúng, có nằm mơ tôi cũng không dám mơ mộng như thế.
Thật lâu sau tôi mới hồi thần từ chấn động anh ấy mang tới, nói năng lộn rộn: “Đàn anh, anh… em… tối hôm qua…”
“Tối hôm qua anh đã hôn em, còn thổ lộ với em. Đương nhiên có lẽ anh nói chưa đủ rõ ràng, lại thêm lúc đó em không đủ tỉnh táo, anh sợ em đổi ý cho nên hôm nay anh muốn lặp lại thêm lần nữa.”
Hạ Tự còn đang ôm tôi, nói với giọng không nhanh không chậm:
“Úc Nguyên Nguyên, anh thích em không phải chuyện ngày một ngày hai. Nếu em bằng lòng, chúng ta có thể thử qua lại với nhau.”
Từ trong lời anh ấy nói tôi phát hiện ra có điểm không đúng, đúng lúc vạch trần: “Đàn anh, anh nói anh đã thích em nửa năm?”
“Đúng.”
“Vậy vì sao từ trước tới giờ em chưa từng nghe anh nói???”
Tôi vốn tưởng đoạn tình cảm này chỉ là mình tôi đơn phương, mình tôi nổi sắc tâm, kết quả đối phương lại nói cho tôi biết, anh ấy cũng đã sớm có suy nghĩ không tầm thường với tôi?
Tôi thoát ra khỏi vòng ôm của Hạ Tự, nhìn chằm chằm mặt anh ấy, chờ anh ấy trả lời.
Hạ Tự thở dài, hơi nhướng mày, trên mặt bỗng lộ ra vài phần bất đắc dĩ:
“Ban đầu… anh nghĩ em với bạn trai cũ của em còn chưa chia tay.” Anh ấy nói:
“Lúc trước anh ta rất hay tới trường tìm em, ngay cả anh còn gặp được vài lần. Còn có một lần anh xuống tầng lấy tư liệu, nghe được anh ta đứng phía ngoài phòng thí nghiệm nói chuyện điện thoại với ai đó.”
“Anh ta nói, sau khi đi làm rồi mới biết loại phụ nữ ngu ngốc lắm tiền rất hiếm, huống chi ai nấy đều mắt cao hơn đầu, em là lựa chọn tối ưu mà anh ta có thể bắt được, cho nên anh ta sẽ không dễ dàng buông bỏ em đâu.”