Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GỌI HỒN QUỶ SỰ - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-12-10 12:31:18
Lượt xem: 320

Ngoại truyện: Trần Long

Tôi sắp c.h.ế.t rồi. Khi nghe bác sĩ nói câu này, trong lòng tôi chỉ có sự thả lỏng vô tận.

 

Tôi còn trẻ, nhưng cuối cùng tôi cũng có thể ra đi, tôi nhìn thấy bố mẹ đang khóc, thấy bà nội cũng khóc, và thấy người đàn ông trong điện thoại của mẹ cũng đang khóc. Người mà tôi lẽ ra phải gọi là cha, chú hai của tôi.

 

Có những người sinh ra đã mang tội lỗi, tôi chính là người như vậy. Mẹ nói sẽ cứu tôi, bà tìm rất nhiều thứ kỳ lạ để cho tôi ăn. Có rắn, có sâu, có những thứ tôi không nhận ra, mỗi lần ăn, tôi đều cảm thấy cơ thể nhẹ đi rất nhiều. Đến sau này, tôi thậm chí có thể ra khỏi cơ thể.

 

Tôi đến nhà chú hai, trong nhà có một cô bé đang ngồi, nhìn chằm chằm với vẻ đáng yêu.

 

"Anh ơi!"

 

Đây là em gái tôi! Em gái ruột của tôi, cô bé mỉm cười với tôi, cô bé có thể thấy tôi!

 

"Anh đâu có?"

 

Một người phụ nữ ôm cô bé một cách dịu dàng: "Mẹ không thể sinh thêm một người anh nữa đâu."

 

Một câu nói khiến tôi co mình lại ở góc phòng, đúng vậy, người như tôi thì có tư cách gì?

 

Lần ra khỏi cơ thể này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi tôi nghĩ mình đã chết, nhưng tôi vẫn bị kéo trở lại. Ánh mắt của mẹ rất bình tĩnh, bà nhìn tôi như thể biết mọi thứ.

 

"Tôi sẽ để con sống một cách chính đáng."

 

Tôi không biết sống một cách chính đáng là gì, chỉ hoảng loạn kéo tay mẹ, khi tỉnh lại lần nữa, lại là một cảnh tượng hơi quen thuộc. Tôi tìm kiếm bóng dáng em gái nhưng chỉ thấy người phụ nữ dịu dàng đó, bà ôm tôi và gọi: "Sương Sương."

 

Tôi không phải là Sương Sương, tôi là Trần Long, tôi muốn gọi cô ấy, nhưng cổ họng lại không thốt ra được một câu nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/goi-hon-quy-su/ngoai-truyen.html.]

Tôi sợ, sợ em gái sẽ phải c.h.ế.t thay tôi.

 

Tôi cố gắng làm những điều xấu, mong rằng người phụ nữ sẽ nhận ra điều bất thường, cô ấy rất tức giận, tôi thấy cô ấy trốn trong phòng khóc.Nhưng cô ấy không nghi ngờ tôi, không từ bỏ tôi. Cuối cùng tôi đã tuyệt vọng.

 

Tôi mở cửa sổ ban công và nhảy xuống, sau đó, tôi bị một cây bút nhặt lên.

 

"Ôi, Âm đức! Âm Thập Tam đến sống lại rồi."

 

Cây bút lại có thể nói, nhưng tôi không có thời gian để kinh ngạc, tôi nhìn vào lá cờ trong tay người phụ nữ, vừa khóc vừa cười.

 

"Tìm quỷ, hỏi quỷ, cứu quỷ."

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Cuối cùng tôi đã biết, làm thế nào để cứu em gái.

 

Tôi lại một lần nữa trở về quê nhà, tôi thấy mẹ, thấy cha, thấy bà, em gái bị giấu đi nhưng tôi sẽ cứu cô bé.

 

Khi tôi tỉnh dậy trong chiếc quan tài tối tăm, tôi biết, tôi đã thành công, có những người sinh ra đã mang tội lỗi, có những người sinh ra đã phải hạnh phúc.

 

Em gái, anh xin lỗi em.

 

Mẹ, con yêu mẹ.

 

Hơi thở ngày càng khó khăn, nhưng tôi lại cười lớn hơn.

 

Tạm biệt, mẹ.

 

Tạm biệt, thế giới này.

 

Loading...