Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GỌI HỒN QUỶ SỰ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-10 12:29:24
Lượt xem: 463

Chị dâu ngẩn người nhìn tôi, dường như như ngớ ngẩn. Tôi ôm đứa trẻ lao ra khỏi cửa, chiếc bút trong túi bay ra, phát ra ánh sáng xanh lấp lánh dẫn đường phía trước.

 

Phía sau là tiếng chị dâu gào thét điên cuồng, đứa trẻ trong tay vẫn không có động tĩnh gì, đôi giày dưới chân đã ném mất. Sỏi đá, cành gãy, đủ loại gai góc...

 

Đau đớn ở chân từ lúc đầu đã chuyển thành tê liệt, nhưng tôi không dám dừng lại bởi vì phía sau tôi, có một con sư tử mẹ cũng đang liều mạng vì đứa con của mình.

 

Đây là một tình huống bế tắc.

 

Trong tình huống này, chỉ có một cặp mẹ con sống sót, giọng chị dâu ngày càng xa từ tiếng thét ban đầu đến tiếng khóc, rồi đến lời nguyền rủa...

 

"Đến nơi rồi."

 

Một giọng nói trẻ con quen thuộc ngăn bước chân tôi lại, vậy mà là chiếc bút đó!

 

Nhưng bây giờ tôi không còn sức để ngạc nhiên nữa, tôi nhìn cô gái đứng trong bóng tối, chân mềm nhũn, quỳ xuống.

 

"Cứu, cứu con của tôi."

Âm đại sư không lại gần.

 

“Đặt đứa trẻ lên mộ, một lát nữa tôi bảo cô làm gì, cô cứ làm theo”

 

Lúc này, trên gương mặt cô gái không có chút biểu cảm nào, tôi không dám hỏi nhiều, ôm đứa trẻ cẩn thận đi đến chỗ đất mộ, lại gần mới phát hiện, đây chính là mộ của bố chồng.

 

Hố mà tôi đã đào hôm đó, vẫn chưa được lấp lại, rõ ràng đã đi xa như vậy, lại còn leo núi, vượt sông, quanh co mãi, vậy mà lại đi không xa nhà bao nhiêu.

.

Nghĩ đến chị dâu giữa đường bỗng dưng im lặng, lòng tôi càng thêm nóng nảy, người này lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu được con tôi. Khi tôi vừa đặt xong, cô gái cuối cùng cũng động đậy.

 

Cô gái không biết từ đâu lấy ra một sợi chỉ đỏ, mạnh mẽ ném ra ngoài, cây bút lập tức bay lên, quấn quanh sợi chỉ đỏ, vẽ một vòng lớn quanh mộ. Sợi chỉ đỏ không biết làm từ chất liệu gì, trong đêm tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.

 

“Bày biện lễ vật trong rổ ra.”

 

Tôi không dám hỏi nhiều, vội vàng mở rổ, bày ra trước mộ. Lễ vật là ba đĩa thịt, nửa bát cơm,, trong ánh sáng mờ mờ, chắc chắn là "Tam sinh". Nhưng cơm này có ý nghĩa gì?

 

“Đi ra mộ lấy một nắm đất, trộn đều với cơm này, chờ một lát để họ ăn.”

 

Thấy tôi đứng ngẩn ra, Âm đại sư hiếm khi giải thích một chút.

 

“Đất ở nơi quan tài của người c.h.ế.t là âm, còn đất trên mộ hướng về phía mặt trời là dương, hai thứ trộn lẫn lại là âm dương thổ.

 

“Cơm âm dương là để tiễn người c.h.ế.t lên đường, còn đất âm dương là để dẫn hồn trở về.

 

“Con gái cô tuy chưa c.h.ế.t hẳn, nhưng đã là sinh hồn. Cơm này có sức hút với cô bé, cũng có sức hút với hồn phách trong cơ thể cô bé.

 

“Khi họ đều đến, tôi có thể nhân lúc họ ăn lễ vật mà đổi hồn.”

 

Tôi làm theo, tuy không hiểu lắm nhưng trái tim lại đập nhanh. Có thành công hay không, chỉ còn phụ thuộc vào lần này.

Xung quanh im ắng đến đáng sợ. Nông thôn có nhiều chim, nhiều côn trùng, nhiều ếch, trước đây khi đến đây, tôi bị tiếng ồn làm cho không ngủ được cả đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/goi-hon-quy-su/chuong-8.html.]

 

Nhưng bây giờ, khi những âm thanh này đồng loạt biến mất, tôi mới nhận ra sự tĩnh lặng này thật đáng sợ. Tôi thắp hương trên mộ của cha chồng, run rẩy theo lời của Âm đại sư, tôi gọi.

 

"Cha Trần, cha Trần, cháu con đã mất, hãy mau tìm.

"Xa thì cha đi tìm, gần thì cha tìm.

 

"Gặp núi thì cha trả lời, qua sông thì cha ứng tiếng."

 

Khi tôi gọi hồn nhiều lần, hương trên mộ cháy nhanh chóng, một luồng khí lạnh lẽo không rõ từ đâu lan tỏa xung quanh.

 

"Thêm hương!"

 

Âm đại sư đi đến sau lưng tôi, giọng nói rất nhẹ: "Họ đã đến, đừng nhìn."

 

Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục lẩm bẩm, không biết có phải là ảo giác không, mỗi lần niệm, tôi lại cảm thấy cái lạnh tăng thêm một phần. Tôi bỗng nghĩ đến con gái nằm trên mộ, không biết con bé có lạnh không.

 

"Đừng phân tâm!"

 

Theo lời nhắc nhẹ của Âm đại sư, bên tai tôi dường như xuất hiện nhiều tiếng bước chân. Hương trước mặt cháy nhanh hơn, hương vừa thay đã cháy hết. Lần này không cần thầy nói, tôi nhanh chóng thêm hương.

 

"Đến rất nhiều."

 

Âm đại sư im lặng một lúc: "Tổ tiên này chưa từng thấy cháu gái của mình sao?"

 

"Không..."

 

"Vậy cũng không thể mang theo cả chó được."

 

"Hả?"

 

Âm đại sư dường như thở dài: "Thêm tên họ, bát tự, tiếp tục niệm."

 

Trong những lần lẩm bẩm, hương mang theo đã tiêu hao một nửa, mà trong miệng tôi cũng có vị tanh nhẹ. Một bàn tay lạnh ngắt bỗng từ phía sau vươn tới, ôm lấy cổ tôi.

 

"Mẹ..."

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Rõ ràng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nhưng tôi lại cảm thấy bàn tay nhỏ bé đó chính là con gái tôi, tôi cảm thấy tay mình bị khí lạnh chạm nhẹ, rồi cái lạnh đột ngột rút đi.

 

Hương cháy càng mạnh hơn.

 

Hương "Tam sinh" vốn có mùi hương, dần dần không còn ngửi thấy nữa, cuối cùng tôi không thể nhịn cười, nước mắt hòa lẫn với nước mũi, thật là thảm hại.

 

Tôi bỗng hiểu ra, chị dâu tại sao lại thích cười.

 

Bởi vì hy vọng đã ở ngay trước mắt.

 

 

Loading...