GỌI HỒN QUỶ SỰ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-12-10 12:28:01
Lượt xem: 453
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện. Trong căn phòng trống chỉ có một cô gái với mái tóc đen dài đang ngồi bên cửa sổ.
Cô ấy đang nghịch chiếc bút lông trong tay, thỉnh thoảng viết gì đó lên không trung.
“Âm đại sư?”
Tôi nhìn cô ấy, nhếch môi:”tôi biết đất Âm Sơn là thế nào rồi.”
Nơi chôn người, mộ giống như núi, không phải đất lấy từ núi Âm Sơn sao?
Tôi giơ tay lên, nhìn vết bẩn đen dưới móng tay, thầm chửi mình thật ngu ngốc.
Đại sư đã nói với tôi từ lâu rồi, tại sao tôi không nghĩ tới?
“Vậy cô có biết người đổi mệnh là ai không?”
Vẻ mặt cô gái không thay đổi, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
“Trước khi bất tỉnh, tôi nhìn thấy ảnh bố chồng trên mộ. Nhưng mẹ chồng tôi không có tình cảm sâu sắc với ông ấy. Mẹ chồng tôi là người rất ích kỷ, người... Nếu nhất định phải có một người để cho bà có chuẩn bị kế hoạch nhiều như vậy, chỉ có con của nhà anh cả tôi.”
Điều này tương ứng với câu nói của những người con hiếu thảo, cháu đức hạnh.
“Đứa trẻ đó là chuột…”
“Thổ trung long, thủy trung chuột, đổi lấy con cháu vận đầy nhà.”
Tôi đọc lại câu này hai lần, chợt hiểu ra, rồng sống dưới nước, chuột sống trong hang đất. Chính vì bị hoán đổi nên mới có hiện tượng kỳ lạ như rồng ở dưới đất, chuột ở dưới nước.
"Rõ ràng là cô đã biết, tại sao cô không nói cho tôi biết?"
Dù biết là không nên nhưng trong lòng tôi vẫn dâng lên một cảm giác căm hận.
Người phụ nữ không có biểu cảm gì: “Tôi chỉ có trách nhiệm với khách hàng của mình thôi.”
“Tôi cũng có thể giao phó cho cô! Tôi có thể trả tiền cho cô! Tôi đã nói là tôi có rất nhiều tiền!!”
Người phụ nữ mỉm cười, cầm bút vẽ trong tay chống giữa hai chân mày: “Cô Vu, nếu tôi là cô, tôi sẽ không bao giờ tranh cãi về những chuyện nhàm chán này ở đây.”
“Cô không ngạc nhiên vì sao không có người nhà nào đến cùng cô sao? Cô lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ chỉ còn lại có hai ngày."
“Quan trọng nhất là: Cô, rút dây động rừng.”
Rút dây động rừng.
Bốn từ này nghe vô cớ làm người ta lạnh sống lưng, tôi mò mẫm tìm điện thoại, mới phát hiện trên người ngoại trừ bộ quần áo bệnh viện ra, chẳng có đồ dùng cá nhân nào cả.
Là chồng tôi lấy đi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/goi-hon-quy-su/chuong-6.html.]
Tôi không để tâm tự hỏi, chỉ có thể xé một tờ giấy, viết đơn xin nghỉ phép rồi đặt lên giường.
Lúc tôi chạy vội về quê thì đã là nửa đêm. Vài bạn ngày, ngôi nhà trệt vô cùng bình thường, lúc này, trông giống như một con quái vật há miệng sẵn sàng ăn thịt người.
Nhìn đại sư bên cạnh, tôi cảm thấy an tâm hơn một chút. Cô gái này thực sự rất kỳ lạ.
Cô như một người ngoài cuộc, rõ ràng biết tất cả mọi thứ, nhưng thấy c.h.ế.t không cứu.
Nhưng bây giờ, cô ấy là hy vọng duy nhất của tôi để tìm thấy con gái mình.
"Vào đi."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cửa không khóa, khi mở cửa, là có thể thấy đèn trong phòng khách đang bật sáng.
Chị dâu đang ôm con gái tôi, đang nhẹ giọng ngân nga điều gì đó. Khi nhìn thấy tôi đi vào, chị ta chỉ ngẩng đầu lên mỉm cười: "Em dâu về đó à."
"Trả lại con gái cho tôi!"
"Không có khả năng."
Tôi nói thẳng, cô ấy lại trả lời đơn giản hơn. Động tác của chị dâu rất nhẹ nhàng, như đang dỗ dành con mình.
Tôi nhìn con d.a.o và muốn giật lấy nhưng cô ấy ra hiệu cho tôi nhìn con d.a.o trên bàn.
“Cô cũng không nghĩ, chúng ta sẽ cùng mất con sao.”
Tôi hơi suy sụp: “Chị muốn gì!”
“Tôi muốn thế nào, không phải cô biết rõ nhất sao?”
Chị dâu cười càng thêm âm u: “Chúng ta là mẹ nó, vì con sẽ làm ra cái gì, cô không phải là người rõ nhất sao?”
Đúng vậy.
Tôi hiểu rõ nhất. Chính vì hiểu rõ mà tôi rất sợ hãi.
Dưới động tĩnh lớn như vậy, con gái vẫn ngủ say, không có chút thay đổi nào, điều này rõ ràng là không bình thường.
Cây bút trong túi hơi động đậy, tôi hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Dù thế nào đi nữa, hãy để tôi và con gái tôi tỉnh táo.”
Chị dâu dường như không ngờ rằng tôi sẽ nói ra điều này, nhưng chẳng bao lâu sau, chị ta đã đồng ý.
"Được rồi, coi như tôi tìm người nói chuyện với mình đi.”