Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GỌI HỒN QUỶ SỰ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-12-10 12:25:00
Lượt xem: 492

Màn đêm buông xuống, đồ ăn đã được chuẩn bị xong bày lên bàn, Trần Phục đã về từ lâu, đang ngồi trong phòng khách chơi cùng con gái.

 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hành động của hai người trông thật ấm áp và hạnh phúc, chén cơm trong tay bỗng nhiên nặng như ngàn cân. Có lẽ, người phụ nữ đó chỉ là một kẻ lừa đảo thôi?

 

Tôi tự mắng mình thật ngu ngốc, con gái là do tôi nuôi dưỡng lớn lên, chẳng lẽ tôi còn không nhận ra con gái mình sao?

 

Khi tôi chuẩn bị đổi chén cơm khác, con gái đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Nói chính xác hơn, là nhìn vào chén cơm trong tay tôi.

 

"Mẹ ơi, mẹ nấu gì mà thơm quá."

 

Nói xong, con gái bỏ đồ chơi trong tay, chạy về phía tôi, giữa đường, con bé ngã một cái nhưng không thèm đứng dậy, mà như một con thú, bò bằng cả bốn chân đến chỗ tôi.

 

Con bé ôm chặt lấy đùi tôi, mắt nửa nhắm nửa mở, mũi ngửi ngửi, miệng liên tục lặp lại: "Thơm quá, thơm quá, cho con một miếng đi."

 

Thấy tôi không nói gì, con bé gấp gáp, kéo mạnh quần tôi, giọng nói trở nên chói tai:

 

"Cho con đi! Con đói c.h.ế.t mất! Con muốn ăn! Cho con ăn!"

 

Tôi bị cảnh tượng này làm cho sững sờ, vẫn là chồng tôi chạy đến, một tay bế con gái đặt bên bàn ăn, tay kia đưa chén cơm cho con bé.

 

Con gái lập tức dùng thìa ăn một cách háo hức, con bé ăn rất ngon, mỗi hạt cơm đều phải nhai thật kỹ. Chồng tôi cười khúc khích, lấy điện thoại ra, vừa quay video cho con gái vừa quay lại nói với tôi: "Có vẻ như trưa nay lại kén chọn không ăn cơm, nhìn xem con gái đói khổ thế nào."

 

Làm sao mà ngon được chứ! Tôi nhớ lại vị mà mình đã từng nếm thử, chua đắng mang theo vị chua nồng. Bất cứ ai có vị giác đều sẽ không thấy ngon.

 

Tôi không nói gì, người run rẩy không ngừng, chồng tôi không để ý đến sự bất thường của tôi, quay xong video thì đi đến bàn ăn chuẩn bị ăn cơm cùng.

 

"Mẹ hôm nay nấu cơm ngon vậy sao, bảo bối chưa ăn một miếng thức ăn nào cả."

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Con gái không thể nói, vừa thưởng thức vừa nhồi cơm vào miệng, vừa lắp bắp trả lời: "Mẹ hôm nay nấu cơm siêu ngon!"

 

"Ngon vậy à, bố cũng phải thử một chút."

 

Chồng tôi nói, tiện tay cho vài hạt cơm rơi vào miệng.

 

"Không..."

 

Tôi không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn chồng nhai từng miếng ngày càng chậm lại, thời gian như kéo dài vô tận, bên tai vang lên tiếng ầm ầm kéo dài.

 

Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh, có khuôn mặt của người phụ nữ, có tấm danh thiếp, cũng có hình ảnh của con gái trước đây...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/goi-hon-quy-su/chuong-2.html.]

 

Khi tôi lo lắng chồng sẽ nói ra, gây ra sự bất thường.Chồng tôi bất ngờ lên tiếng: "Quả thật không tệ, bảo bối ăn nhiều vào."

 

"Phải ăn hai chén! Không đúng! Năm chén!"

 

Con gái tham lam l.i.ế.m hạt cơm trên đũa rồi tuyên bố.

Tôi không biết mình đã trở về phòng ngủ như thế nào, khi tôi tỉnh lại, tôi đã được chồng ôm trong vòng tay. Chưa kịp để anh hỏi, tôi đã như một cái ống tre nói ra tất cả mọi chuyện. Đến cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa và khóc nức nở.

 

Tại sao vậy?

 

Tôi chỉ là một người bình thường, tại sao lại gặp phải những chuyện này? Tại sao người gặp phải những chuyện này lại là con gái tôi?

 

Nếu người trong cơ thể con gái thực sự không phải là con của tôi, thì đó sẽ là ai?

 

Trong suốt quá trình kể chuyện, chồng tôi chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không nói một lời. Cả hai chúng tôi đều là những người có học thức cao, nhưng đối với chuyện này, chúng tôi đều mang tâm lý kính sợ.

 

Trên thế giới này, luôn có những điều mà khoa học không thể giải thích, nhưng khi những chuyện này xảy ra với chính mình, đó vẫn là một cú sốc tàn khốc.

 

Trong khoảnh khắc hết đường xoay sở, tôi bỗng nhớ đến tấm danh thiếp. Có lẽ, chỉ có người đó mới có thể cho tôi biết về sự bất thường của con gái.

 

Tôi không biết mình đã ngủ như thế nào, chỉ nhớ trong giấc mơ có một cô bé liên tục gọi tôi. Đó là con gái thật sự của tôi.

 

Cô bé đang gọi tôi: "Mẹ."

 

Giọng nói gần gũi khiến tôi bừng tỉnh, con gái, không biết từ lúc nào đã đứng bên giường tôi, im lặng nhìn tôi. Thật khó để diễn tả, đó là một ánh mắt như thế nào.

 

Giống như đau khổ, giống như tuyệt vọng...

 

Đó là một ánh mắt tuyệt đối không thể xuất hiện trên gương mặt của một đứa trẻ bốn, năm tuổi, khi thấy tôi tỉnh dậy, con bé chớp mắt, ánh mắt trở nên trống rỗng, vô hồn.

 

Con bé giơ tay cầm một túi kín lắc lắc về phía tôi:

 

"Mẹ, bảo bối cần ăn cơm bằng chừng này, bây giờ phải ăn!

 

"Mẹ không cho bảo bối ăn, mẹ xấu!

 

"Đồ xấu, phải chết!!!!"

 

Nói đến từ cuối cùng, con bé đột ngột nhào vào lòng tôi, cơ thể lạnh ngắt và cứng đờ. Đây, thật sự vẫn là con gái của tôi sao?

 

Loading...