Giữa Chúng Ta Có Một Người - 5
Cập nhật lúc: 2024-12-25 14:05:25
Lượt xem: 75
Cửa phòng Chu Lê Đình vẫn mở như cũ, chỉ có một chiếc đèn bàn học sáng lên.
Trước mặt cậu là chiếc máy tính đang chiếu những hình ảnh kỳ quái và kinh tởm, trong đó có những người phụ nữ đáng thương đang hét lên thảm thiết đến xé lòng.
Còn cậu, ngồi co người trong ghế, quay lưng lại phía cửa, hai chân gác lên bàn, đang làm một việc không nên để ai nhìn thấy.
Cậu dường như biết tôi đã đến, nhưng không quan tâm.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi nghe loáng thoáng một tiếng cười nhẹ đầy thách thức phát ra từ cổ họng cậu.
Chu Hình không cho cậu không gian riêng tư, cậu đã đồng ý không đóng cửa. Nhưng ngay cả trong lúc này, cậu cũng không đóng cửa.
Tôi sững sờ, đúng ra nên quay lưng bỏ đi, nhưng đôi chân như bị ghim chặt xuống sàn, toàn thân tôi cứng đờ như gỗ, không thể nhúc nhích.
Phải gần mười phút sau, cậu kết thúc, vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:
“Chưa đến hai tiếng đúng không? Làm dì tỉnh giấc à?”
“Ừm… tiếng máy tính của cháu hơi lớn.”
Tôi không biết mình đã giữ bình tĩnh để nói chuyện với cậu bằng cách nào.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, đáng lẽ tôi nên cảm thấy xấu hổ, nhưng thay vào đó, cả người tôi lạnh toát. Vì những video trong máy tính cậu…
7
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao hai người vợ trước của Chu Hình lại chọn ly hôn, từ bỏ cuộc sống nhàn nhã với mức thu nhập cả trăm vạn mỗi năm.
Một thiếu niên mười lăm tuổi, sử dụng những hình ảnh bạo lực m.á.u me cực đoan để giải tỏa nhu cầu. Cậu ta cảm thấy hưng phấn trước những cảnh tượng kinh hoàng ấy.
Thật sự quá đáng sợ.
Trước mặt tôi không phải là một người con trai riêng, mà là một tên tội phạm bạo lực đang dần hình thành, một kẻ có thể trở thành đao phủ bất cứ lúc nào.
“Cháu… tại sao lại thích xem những thứ này?”
Cậu ngạc nhiên vì tôi không bỏ chạy, nhưng chỉ trong chốc lát. Sau khi chỉnh lại quần áo, cậu quay đầu nhìn tôi, sắc đỏ trên gương mặt vẫn chưa tan hết, ánh mắt chứa đầy sự cuồng loạn.
“Dì không thấy có những người trên thế giới này đáng bị đối xử như vậy sao? Tiếc là cháu không thể ra tay, nếu không cháu sẽ làm tàn nhẫn hơn.”
Gió đêm lùa qua cửa sổ chưa đóng kín, tiếng gió rít lên như tiếng khóc của những linh hồn địa ngục. Trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Chu Lê Đình càng thêm u ám, nửa sáng nửa tối.
“Cháu dùng cách này để xả cảm xúc… ừm, dì nghĩ dì có thể hiểu được.”
Tôi thật không ngờ mình lại đủ can đảm bước vào phòng cậu, ngồi xuống tấm thảm cạnh giường, ngẩng đầu nhìn cậu với ánh mắt có chút ngỡ ngàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giua-chung-ta-co-mot-nguoi/5.html.]
“Có thể nói cho dì biết không, mục tiêu của cháu là ai? Yên tâm, dì sẽ giữ bí mật.”
“Hừ.” Cậu cười nhạt, giơ tay chỉ vào chiếc camera trên đầu tôi.
“Giữ bí mật sao? Cháu không có bí mật.”
Cậu không có quyền riêng tư. Với cậu, mỗi giây phút đều là một cuộc sống không gì che đậy.
“Dì biết không? Cháu ghét phụ nữ, tất cả phụ nữ.”
Cậu nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt tràn đầy căm hận đến mức đáng sợ. Những ngón tay siết chặt mép bàn đến trắng bệch, nghiến răng nhấn mạnh từng chữ:
“Bọn họ đều đáng chết!”
Bị cảm xúc đen tối tràn ngập xung quanh, tôi thoáng ngẩn người. Cậu nói “tất cả”, nhưng cách dùng từ lại là “bọn họ” chứ không phải “các người”.
Điều này có nghĩa là, hiện tại tôi chưa nằm trong danh sách “đáng chết” của cậu.
“Vì mẹ ruột của cháu sao? Cháu nghĩ bà ấy đã bỏ rơi cháu nên hận bà ấy? Hay là…” Tôi ngập ngừng trước khi hỏi tiếp: “Hay là cháu từng bị mẹ kế ngược đãi?”
Lần này, Chu Lê Đình không trả lời.
Đôi mắt sâu thẳm của cậu không biết đang che giấu cơn bão gì, vừa bình lặng vừa đáng sợ, hoàn toàn không giống ánh mắt của một thiếu niên.
Lần đầu tiên thấy cậu không mặc gì đi từ tầng trên xuống, tôi đã chú ý đến vết sẹo mờ màu trắng trên ngực, kéo dài từ vai xuống bụng.
Giờ nhìn kỹ hơn, trên người cậu có rất nhiều vết sẹo.
Nhờ khả năng lành vết thương nhanh của tuổi trẻ, những vết sẹo đó giờ chỉ còn là những đường mờ nhạt, hòa vào làn da trắng lạnh của cậu.
“Về phòng mà ngủ đi, nửa đêm nói nhiều quá.”
Cậu gần như ngầm thừa nhận, quay đầu đi không nhìn tôi nữa. Hàng mi cụp xuống, che lấp ánh mắt, tạo thành một bức tường bảo vệ.
“Dì sợ cháu tự sát.”
“Thế dì ở lại ngủ với cháu?”
“Không, không, càng sợ cháu g.i.ế.c tôi hơn.” Tôi vội đứng dậy, vẫy tay đi ra.
Đến cửa, tôi vẫn không yên tâm, quay lại nói:
“Tôi về đây. Nếu muốn nói chuyện thì cứ gọi, phòng tôi không có camera.”
“…”